Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 16: Ngàn Cân Treo Sợi Tóc




Thời điểm Lâm Nguyệt đang chuẩn bị lao ra ngoài,thân thể bỗng khựng lại, nhìn vật thể màu đen cách đó không xa, biểu cảm trên mặt trở nên cực kì khó coi .
Ngay phía trước nàng,một tòa núi giả màu đen đang đứng sừng sững dưới ánh mặt trời, bề mặt bị che kín bằng rêu xanh,Lâm Nguyệt nhìn không chớp mắt.
Núi giả màu đen!
Nhìn núi giả nằm ngay trước mặt, Lâm Nguyệt nhất thời vừa mừng vừa sợ, dù tính tình nàng luôn trầm ổn, giờ phút này cũng cảm thấy vừa xót xa vừa khổ sở.

Hết tuyệt vọng xong lại đến hi vọng, Lâm Nguyệt thật sự không thể hình dung được tâm tình của mình lúc này.
Thật đúng là,hữu tâm tìm hoa hoa không thấy,vô tâm trồng liễu liễu thành cây.
Quả nhiên ông trời không phụ lòng người sao?
Một lòng muốn đi đến núi giả ngay trước mắt, tiếng ồn đằng sau đã không còn có thể là cho Lâm Nguyệt chú ý, nàng tận lưc núp vào trong lùm cây phía trước,nhanh chóng chạy ra khỏi khóm hoa Hải Đường tiến thẳng về phía cửa động.
Cửa động dẫn vào trong núi giả có chiều cao khoảng một thước rưỡi , một nửa bị cành cây che khuất, xung quanh còn mọc đầy Mạn Đằng, muốn vọt vào nhanh chóng cũng rất khó.
May mắn thân thể hiện tại của Lâm Nguyệt nhỏ gầy, muốn chui vào trong cũng không đến nỗi khó khăn.
Thời gian cấp bách, Lâm Nguyệt cũng chẳng quan tâm đến việc xử lí chướng ngại vật trước mặt, nàng pho nhanh đến cửa động,vội vàng đưa tay đỡ đống cây Mạn Đằng kia lên, chui vào.
Ngay lúc này, thanh âm sắc lạnh,the thé của Liễu Yên Nhi bỗng truyền đến:"Bạch Như Nguyệt, ngươi muốn làm gì!"

Bị phát hiện rồi !
Lâm Nguyệt quay đầu,nhìn thấy Liễu Yến Nhi đang đứng ở chỗ khóm hoa Hải Đường,sắc mặt tức giận nhìn nàng, tròng mắt lộ ra sát ý.
Mắt thấy cơ hội chạy trốn ngay trước mắt, Lâm Nguyệt tất nhiên không muốn lãng phí công sức, quyết định không nhìn Liễu Yến nhi, thân thể nhanh nhẹn vọt vào trong sơn động.
Một mùi mốc ẩm ướt ngạy lập tức xộc vào mũi, ngay sau đó Lâm Nguyệt lại cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, nàng thành công tiến vào sơn động.
Bởi vì ánh sáng chênh lệch, Lâm Nguyệt nhất thời không thể thích ứng, nhưng nàng không hề dừng lại,mò mẫm vách động lảo đảo tiến về phía trước,đồng thời không ngừng nhớ lại tình tiết sau khi nữ chính đi vào sơn động.
Thời gian phảng phất như chậm lại tro g bóng tối, tuy rằng tiến vào sơn động mới hơn mười giây, Lâm Nguyệt lại cảm thấy bản thân đã vào rất lâu rồi, đặc biệt nghe được tiếng chửi bậy the thé đầy phẫn nộ của Liễu Yến nhi ở ngoài động, lòng nàng ngày càng sốt ruột.
May mắn là bên trong sơn động này cùng trong sách miêu tả giống nhau, chỉ dài khoảng 6,7 mét, ngay lúc lúc nàng sắp đi hết sơn động, bỗng nhiên cảm thấy dưới chân trống rỗng, cả người cứ thế ngã xuống hồ nước lạnh lẽo.

Lâm Nguyệt chẳng những không sợ hãi mà còn vui mừng, nàng ngừng thở,thả lỏng,để cho cơ thể từ từ chìn xuống.
Quả nhiên, không bao lâu sau, hai chân nàng liền chạm vào một lớp bùn xốp,Lâm Nguyệt vội vàng cúi xuống, hai tay mò mẫm tìm kiếm dưới lớp bùn.
Trong sách có nhắc đến, nữ chủ Diệp Khuynh Tuyết sau khi té xuống hồ, vì trốn tránh kẻ thú ẩn giấu mình ở dưới đáy hồ, vô tình chạm trúng cơ quan, mở ra lối vào bí đạo,chẳng những thu hoạch được không ít cực phẩm,còn thành công tránh thoát kẻ thù.
Cơ quan là do nữ chủ trong lúc vô ý đụng chạm đến , hiện tại đổi thành Lâm Nguyệt, Diệp Khuynh Tuyết coi như không có vận khí này rồi.
Nàng ở dưới đáy mò mẫm một lúc lâu, ngoại trừ việc trên người dính thêm một ít bùn, ngoài ra không có thu hoạch gì khác.
Cảm thấy cơ thể ngày càng thiếu dưỡng khí, lúc này Lâm Nguyệt cho dù có trầm tính đi chăng nữa thì cũng nhịn không được mà nghiến răng nghiến lợi.