Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 173: Lá Điệp Hoa Lan Đậu Phụ (Tạm Hình Dung Là Lá Đậu Hà Lan)




Thiếu niên nói, cũng không đợi Lâm Nguyệt đồng ý đã ngoắc tay kêu lên với người khác, “Các ngươi còn không mau lại đây tới bái gặp vợ chủ của các ngươi đi?”
Đám thiếu niên xinh đẹp trong miệng cất lên vui mừng, tất cả cùng nhào lên về phía Lâm Nguyệt, thậm chí có mấy chú không kiêng sợ gì còn đưa tay ra định kéo Lâm Nguyệt đi.
Nụ cười Lâm Nguyệt sầm xuống, sát khí trong lòng chợt lóe lên, nhưng vẫn cố ép nhẫn nại chưa ra tay, chỉ lạnh lùng nhìn người thiếu niên trước mắt kia.
“Ngươi cứ ở lại đây đi, ngươi xem, bọn họ thích ngươi vô cùng, ở chỗ này, ngươi muốn gì cũng có, ở chỗ này, ngươi là chủ nhân của chúng ta…” Khóe môi thiếu niên trước mắt khẽ nhếch lên cười đầy mê hoặc, nói nhẹ nhàng, giọng phát ra du dương mê hoặc.
“Tu đạo thì có gì tốt chứ? Ngươi một lòng muốn trở nên mạnh mẽ, lại chẳng thoát khỏi âm mưu quỷ kế máu tanh giết chóc của giới tu chân, chẳng bằng ở lại trong này, cùng với chúng ta, cùng nhau trải qua những ngày bình thản hạnh phúc, nhưng thứ này, chẳng phải là ngươi mong muốn nhất sao?”
Thiếu niên vừa nói vừa chậm rãi đi về phía Lâm Nguyệt, hai mắt phát sáng lặng lẽ, căng ra nhìn Lâm Nguyệt chằm chằm. Lâm Nguyệt căng mắt ra nhìn chống lại đôi mắt thiếu niên, lại phát hiện ra đôi mắt đối phương rất sáng, sáng tới mức khiến người ta hoa mắt, trong óc nàng thấy choáng váng, ánh sáng trong mắt trở nên ảm đạm dần, rồi dần trở nên trống rỗng hẳn.
Thiếu niên thấy Lâm Nguyệt cứ ngơ ngác nhìn mình, gần như đã mất đi hết thần trí, bất giác mím môi cười một tiếng, chậm rãi tới gần, đưa tay định ấn lên đỉnh đầu Lâm Nguyệt.
Nhưng đúng lúc này, một luồng sáng đỏ chợt xoẹt qua, chém mạnh về phía thiếu niên, cùng lúc mũi chân Lâm Nguyệt điểm nhẹ, trong nháy mắt bắn vọt ra như một mũi tên thoát ra, cách xa phạm vi công kích của thiếu niên.
Chỉ thấy hương lưỡi đao trong tay nàng vung lên, biểu hiện lạnh lùng trên mặt, ánh mắt tỉnh táo, giờ phút này đang mỉa mai nhìn thiếu niên phía trước, đâu còn bộ dáng bị mê hoặc nữa chứ?
Ngay lúc luồng sáng đỏ đánh tới trong nháy mắt, thiếu niên lùi mạnh ra sau một tước, khó khăn lắm mới tránh thoát được, song vẫn bị Lâm Nguyệt đánh bất ngờ chém rụng một cánh tay.
Những thiếu niên mảnh khảnh chung quanh đột nhiên kêu lên kinh hãi, vội vã nhìn Lâm Nguyệt.

‘ngươi…” Cánh tay thiếu niên bị chém đứt, nhưng kỳ lạ là, miệng vết thương bằng phẳng như gương, chẳng có tý máu tươi chảy ra, giờ phút này hắn vừa sợ vừa giận nhìn Lâm Nguyệt, tức giận chất vấn, “Ta tốt bụng thu nhận ngươi, ngươi lại muốn hại ta ư/”
“Hừ!”
Lâm Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói lạnh giọng, “Tốt bụng thu nhận ta sao? Chỉ sợ là lòng lang dạ sói thôi? Chẳng qua chỉ là một thoáng tàn hồn, thế mà lại dám lợi dụng ảo thuật khống chế ta sao?”
“Ngươi, sao ngươi biết được thế?”
Nghe thấy lời Lâm Nguyệt nói, sắc mặt thiếu niên biến đổi, lùi mạnh lại sau mấy bước.
“Sao mà biết được à/” Trên mặt Lâm Nguyệt càng cười lạnh lẽo, nói, “Ngươi bày ra cảnh tượng huyền ảo đúng thật là y như thật đó, khiến cho người ta không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào, nhưng có một chút, ngươi không cách nào che giấu nổi, bởi vì bọn họ…”
Nói đến đây Lâm Nguyệt dừng chút, tia giễu cợt trong mắt càng đậm hơn, nói lạnh lùng, ‘Bởi vì tất cả bọn họ đều là vật chết biến thành ảo, dù cho nhìn qua chẳng có chút khác nào, trong người lại không có luồng tức giận thuộc về con người, như thế, muốn nhìn ngươi diễn cũng không khó!”
“Thì ra là thế…” Thiếu niên dường như thất vọng vô cùng, giọng ấp úng. Khi giọng nói hắn vừa dứt, cảnh sắc chung quanh chợt thay đổi hẳn, hơn mười vị thiếu niên xinh đẹp và những ban công tinh xảo đẹp đẽ của đình đài lầu các chợt biến thành tro bụi, một thạch thất khổng lồ u ám lộn xộn xuất hiện trước mặt Lâm Nguyetj.
Trong ánh sáng mờ tối của thạch thất, ở góc thạch thất có túi chứa đầy đồ, chẳng trách đoàn người bọn họ đi tìm trong di tích chẳng thấy bất cứ cái gì, xem ra toàn bộ đồ tốt đều được người ta gom lại hết để ở chỗ này rồi!
Thấy những thứ chồng chất trong túi đồ kia, Lâm Nguyệt chỉ nhìn lướt qua, rồi lại đưa mắt lên người thiếu niên.
Ảo thuật mất đi hiệu lực, thiếu niên cũng khôi phục lại bộ mặt thật, chân thân đúng là một tượng gỗ lớn như con người thật, mà quỷ dị ở chỗ là mặt tượng gỗ cứng ngắc thậm chí lại thuộc về vẻ mặt của con người!
Thấy tượng gỗ xuất hiện trong nháy mắt, Lâm Nguyệt cũng bất giác hít một hơi lạnh, không kìm được lùi lại sau một bước, thần sắc nhìn nó đề phòng.
“Két két..”
Tượng gỗ phát ra tiếng cười kèn kẹt khó nghe rồi từ từ ngẩng đầu lên, dùng cong mắt quỷ diji trống rỗng nhìn Lâm Nguyệt, vẻ mặt cứng ngắc quỷ dị khủng bố tới khó nói, giọng thì nghe chói tai vô cùng, “Dù bị ngươi nhìn thấy thì có sao? Ngươi đã tới nơi này, thì cũng đừng nghĩ rời đi được!”
Giọng vừa dứt, một luồng ánh sáng xanh lá cây từ trong tượng gỗ bắn ra, bắn mạnh về phía Lâm Nguyệt, mà trong tia sáng xanh ấy bắn ra trong nháy mắt, tượng gỗ kia như mất đi khống chế, đổ rầm xuống.
Thấy ánh sáng màu xanh lục, đồng tử Lâm Nguyệt co lại, vô thức lùi lại sau tránh, nhưng tốc độ của luồng sáng xanh lục lại cực nhanh tới thần kỳ, còn chưa đợi nàng kịp phản ứng đã tới trước mặt.
Lâm Nguyệt sợ hết hồn, đang định hành động nhưng sau một khắc, ánh sáng lục chợt lóe, trong nháy mắt chui thẳng vào giữa mi tâm của nàng.
“A!”
Khi luồng sáng xanh lục chui vào trong mi tâm, trong đầu ập tới trận đau nhức kịch liệt, Lâm Nguyệt không kìm được thét lên chói tai thống khổ, hai tay ôm đầu, thần sắc thống khổ tới mức méo mó vặn vẹo.
“Đáng chết! Rõ ràng là đoạt nhà!”
Cảm thụ được từng đợt đau đớn như kim châm trong đầu, như linh hồn bị xé nứt ra đau đớn tới mức khiến Lâm Nguyệt như mất đi lý trí, may mà giờ phút này đầu óc nàng còn tia tỉnh táo, vội vã dùng sức cắn tý đầu lưỡi, thừa dịp đầu lưỡi đau đớn duy trì thần trí bản thân, sau đó lập tức khoanh chân ngồi xuống, ý thức tiến vào trong nhận thức.

Giờ phút này, trong nhận thức của Lâm Nguyệt bao phủ một tầng sương mù màu đỏ, thoáng thấy quả cầu xanh lục đột nhiên tránh, rồi lại có bộ dạng như lâm đại địch, mà ý thức Lâm Nguyệt cũng hóa thành quang cầu, lạnh lùng nhìn luồng sáng xanh lục kia trốn đông vọt tây, mọi hoảng loạn trước đều biến mất, thay vào đó là sự thở phào nhẹ nhõm.
Nàng vốn sợ luồng sáng xanh lục nhân cơ hội cướp nhà, lại không ngờ sau khi tiến vào trong thức hải, lại thấy một tình huống kiểu này. Luồng sáng xanh lục kia, đúng là sợ màn sương mù đỏ trong óc nàng. Thấy tình hình thế, Lâm Nguyệt tự dưng mừng rỡ hẳn.
Đúng vậy, nàng vốn khác hẳn với linh tu khác, nàng là độc tu, bất là là biển ý thức hay thân thể, khắp nơi đều là độc tố, nhất là trong nhận thức, lại có loại hương độc thượng cổ hiếm thấy tụ tập, cái kẻ muốn đoạt nhà thần hồn này không rõ tình hình, cứ vậy xông bừa tới, sao có thể được chỗ tốt chứ.
Nên biết những thứ hương độc hiếm thấy này mặc dù nàng không sợ nhưng với thần hồn khác mà nói lại như kịch độc trí mạng, chỉ cần lây dính một chút, thần hồn kia sẽ bị thương hoặc nhẹ hoặc nặng chút, có khả năng hồn phi phách tán ngay! Chẳng trách quả sáng xanh lục kia lại thất kinh như thế.
Biết rõ đối phương không uy hiếp được mình, trong lòng Lâm Nguyệt cũng triệt để thả lỏng, mắt lạnh nhìn luồng thần thức tránh trái tránh phải trong thức hải, thuận tiện dùng ý niệm khống chế những luồng sương mù màu đỏ kia lao mạnh tới luồng sáng xanh lục, vây khốn nó.
Thấy luồng sương mù dỏ tuôn tới, viên sáng xanh lục lại cự kỳ hoảng sợ, tốc độ né tránh càng lúc càng nhanh, chỉ sợ dính chút độc tố, mấy lần muốn đột phá tầng vây công của làn sương mù đỏ, đánh thẳng tới ý thức Lâm Nguyệt!
Tiếc thay, trong thức hải này, Lâm Nguyệt chính là thiên hạ, bất luận nó tránh né thế nào, dưới sự thao túng của Lâm Nguyệt, cuối cùng vẫn bị những luồng sương mù đỏ kia vây chặt.
Mắt thấy việc phá vòng vây không thành, lại không thể rời khỏi thức hải được, quả cầu sáng xanh lục lập tức khủng hoảng vô cùng, không nhịn được nữa, phát ra ý niệm, “Ngươi bé con này, cũng đừng làm quá đáng chứ, ngươi đến cùng muốn thế nào nào?”
Quá đáng ư?
Lâm Nguyệt cười lạnh lùng nói, “Ta quá đáng, chẳng lẽ các hạ cũng không quá đáng sao? Nếu như ta nhớ không nhẫm là các hạ tâm hoài bất quỷ trước, muốn tới đoạt nhà của ta chẳng phải sao? Dụng tâm các hạ hiểm ác như thế, lại trả đũa, chẳng lẽ các hạ cho là Lâm Nguyệt ta tốt đến mức bị bắt nạt vậy ư?”
Nghe lời Lâm Nguyệt nói, quả cầu sáng xanh lục kia cứng đờ, sau đó một lúc lâu mới nói ngượng ngùng, “Bây giờ ngươi chẳng phải là không sao đó thôi? Nếu ta biết sớm trong biển ý thức của ngươi có tình trạng thế này, thì dù có đánh chết ta cũng không vào!”
Nói tới đây, quả cầu sáng xanh lục ấm ức vô cùng, năm đó hắn nhất thời hiếu kỳ, xông tới nơi này, kết quả lại bị kẻ bố trí ra bẫy để lại thần thức giết chết, khó khăn sử dụng bí pháp, tổn thất cực cao, mới bảo tồn được luồng thần hồn này cho tới giờ.
Vốn định đợi lúc các tu sĩ khác tới lại tiến hành đoạt nhà, ai ngờ lần đợi này mà đợi tới vạn năm, vạn năm qua đi, hắn vốn thần hồn trở lại mạnh mẽ như cũ, giờ phút này cũng bị tiêu hao khá lớn.
Mắt thấy thêm vài chục năm nữa hắn sẽ triệt để tiêu tán nhân gian, vốn hắn đã tuyệt vọng, nhưng ngay lúc này, một tiểu nữ tu Trúc cơ kỳ lại đột nhiên xông vào, mặc dù tu vi đối phương rất yếu, không phải là đối tượng lựa chọn đoạt nhà cực tốt, nhưng hiện tại hắn cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa, so với việc tiêu tán hoàn toàn trong nhân gian, chẳng bằng đoạt lấy thân thể nữ tu này, như vậy hắn còn có thể tiếp tục sống sót nữa.
Cứ tưởng chuyện đoạt nhà một tiểu nữ tu Trúc cơ kỳ là cực đơn giản, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra, nữ tu này mặc dù tu vi chỉ có Trúc cơ kỳ, nhưng thần hồn lại cực kỳ cường đại, mà hắn do trải qua thời gian vạn năm, bản thân thần hồn đã sớm suy yếu không chịu nổi, vốn tưởng rằng phải hết sức cẩn thận, hắn chỉ may lúc đối phương tiếng vào trong nháy mắt, sớm đã bày ra ảo cảnh, hy vọng có thể mê hoặc Lâm Nguyệt, thoải mái tiến hành đoạt nhà.
Nhưng hắn vẫn coi thường đối phương, hắn vốn tưởng rằng đã phải ra ảo cảnh cực kỳ cẩn thận, cuối cùng vẫn bị đối phương khám phá ra, từ đó, hắn không tiến hành được chuyện đoạt nhà được!
Nhưng mà một quyết định này lại khiến cho hắn biết vậy chẳng làm còn hơn! Nếu hắn sớm biết rằng trong thức hải nữ tu này tất cả đều là độc tố, vậy hắn nguyện ở lại nơi này tiêu tán hoàn toàn, cũng không muốn đi đoạt nhà đối phương, có những thứ kịch độc ở đây, hắn đoạt nhà còn chưa được đến cả mạng nhỏ chắc cũng không còn.
“Nghe lời các hạ nói, chẳng lẽ là ta ép ngươi sao?”
Nghe thấy lời lên án đầy uất ức của quả cầu sáng xanh lục, trong lòng Lâm Nguyệt cười lạnh, kẻ này muốn hại nàng, kết quả hại người không thành, còn dám bị uất ức nữa chưz?
“Bé con, lão phu thừa nhận là lỗi lão phu” Quả cầu sáng xanh lục cũng biết đuối lý, giọng cũng mềm nhũn ra, “Xem phần lão phu cũng chưa tới mức hại đến người ngươi, ngươi thả cho lão phu một con ngựa được không?”
“Ngươi muốn ép ta vào chỗ chết, vì sao ta phải tha cho ngươi chứ?”
Muốn đoạt thân thể nàng, hiện tại đoạt nhà không thành lại muốn cầu xin tha sao? Vậy có phải là chuyện quá dễ không? Mặc dù Lâm Nguyệt nàng không phải là kẻ có thù tất báo, nhưng cũng không phải là thánh mẫu lạm phát lòng tốt! Đối phương muốn giết nàng, đoạt lấy thân thể nàng, nhưng giờ lại muốn nàng tha cho hắn sao? Nàng không có trình độ rộng lượng tới mức này đâu!

Quả cầu sáng xanh lục lập tức nổi cáu, nói phiền muộn, “Ngươi nghĩ thế nào mới có thể tha cho ta chứ?”
“Nếu người khác đoạt nhà ngươi, ngươi có dễ tha cho đối phương không?” Lâm Nguyệt lạnh lùng nhìn quả cầu sáng xanh lục rung động kịch liệt, vừa chế giễu vừa nói.
“Ngươi!”
QuẢ cầu sáng xanh lục lập tức hết chỗ nói, nếu đổi lại là hắn, có kẻ muốn đoạt nhà hắn, còn muốn hắn tha cho đối phương, đó là chuyện không thể! Hắn chỉ đem thần hồn đối phương giam lại, dùng hết các thủ đoạn hành hạ, khiến đối phương sống không bằng chết, như thế mới tiêu trừ được ác khí trong lòng hắn!
Chẳng qua hiện giờ ở chỗ này người đó lại biến thành hắn, dĩ nhiên hắn không thể nói tự nhiên được, giờ phút này mặc dù trong lòng hắn ác độc muốn lóc da xẻ thịt Lâm Nguyệt nhưng lại không thể không xuống nước với Lâm Nguyệt, “Ngươi cũng thấy đó! Những năm này lão phu mặc dù bị vây chặt ở chỗ này, nhưng cũng góp nhặt được không ít bảo vật, chỉ cần ngươi chịu tha cho lão phu, lão phu sẽ tặng toàn bộ mọi thứ cho ngươi, thấy sao nào?”
“Ngươi chẳng qua chỉ là thần hồn tàn, hiện giờ bị ta vây trong thức hải, giết ngươi, ta cũng vẫn có được những thứ đó như thường thôi”
Lâm Nguyệt thấy khinh thường những lời hắn nói, những thứ bảo vật kia là cái tên thần hồn không biết tên thu được đúng không, vậy thì sao nào? Chỉ cần giết hắn, những thứ đó sẽ là của nàng, những thứ này vốn chẳng có lý do nào tha cho hắn cả.
Nghe Lâm Nguyệt nói, quả cầu sáng xanh lục run lên bần bật, chợt cả giận nói, “BÉ con, ngươi đừng ép người quá đáng! Ngươi đừng quên lão phu giờ đang ở trong thức hải của ngươi, nếu ngươi không chịu tha cho lão phu, lão phu chính là liều mạng tự nổ, cũng cho ngươi nếm đủ!”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Lâm Nguyệt không đổi, nhưng trong lòng lại thấy căng thẳng!
Người này nói không sai, hiện giờ thần hồn đối phương dù bị nàng vây khốn, nhưng nàng lại không nắm chắc một kích giết chết đối phương, nếu mà bức đối phương nóng nảy, chẳng may đối phương không quan tâm ngó ngàng đang ở trong thức hải nàng mà tự nổ, thì đến lúc đó dù nàng không chết, chắc cũng biến thành kẻ ngốc thôi!
Chỉ là dụng tâm đối phương hiểm ác quá thể, cứ vậy mà tha cho đối phương, nàng lại không cam lòng. Mặc kệ kẻ này là ai, nhưng lại muốn đoạt nhà nàng, vậy nhất định tu tử, chỉ là đến cùng giết chết hắn thế nào, phải nghĩ ra sách lược vẹn toàn mới được, để đối phương chó cùng rứt giậu, lựa chọn tự bạo, đến lúc đó thì thảm rồi!
Lâm Nguyệt nghĩ rất nhanh, giọng cũng hòa hoãn đi khá nhiều, không còn mạnh mẽ ép bức người như trước nữa, “Ép ngươi quá đáng sao? Đến cùng là ai ép ngươi quá đáng hả? Lão già kia, hiện tại ta muốn giết chết ngươi, chẳng qua chỉ là một ý nghĩ thôi, ngươi nghĩ là ta sẽ cho ngươi có cơ hội tự bọa sao?”
Nói xong, Lâm Nguyệt động não, luồng sương mù màu đỏ lập tức chậm rãi gom lại.
“Dừng tay!” Thấy Lâm Nguyệt chẳng nói lời nào đã ra tay, quả cầu sáng xanh lục lập tức luống cuống, vội vàng thét to, “Dù ngươi có giết chết ta, ngươi cũng không sống được đâu!”
“Tà tâm không chết, chẳng lẽ còn muốn dùng tự bạo uy hiếp ta sao?” Lâm Nguyệt cười lạnh nói.
“UY hiếp ư? Lão phu hiện giờ lọt vào tay ngươi, sống hay chết chẳng qua chỉ là một câu ngươi nói thôi! Lão phu bị vây chặt chỗ này đã mấy vạn năm rồi, năm đó lúc thân thể lão phu rơi xuống, cũng là bởi không muốn chết, mới phải sống cho tới tận hôm nay, chỉ cần có tia sống sót, lão phu sao liều mình ngọc nát đá tan với ngươi chứ?”