Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 25: Thu Hoạch




Đây cũng mà mệnh tốt của Diệp Khuynh Tuyết, trên người có ánh sáng của nữ chính, nếu đổi là người khác, chỉ e lúc chạm phải nhẫn không gian thì đã bị cấm chế biến thành tro bụi rồi.
Còn Lâm Nguyệt có thể được nhẫn không gian nhận chủ, dĩ nhiên cũng vì nguyên nhân cấm chế kia.
Điều này không thể không nói vận khí Lâm Nguyệt cũng không tệ lắm, nếu nàng không được chủ động truyền thừa, nếu nàng tu luyện không phải là công pháp bí quyết thiên cổ Lưu hương, nàng có muốn luyện hóa nhẫn không gian cho mình dùng cũng không có khả năng.

Nơi này đúng sai Lâm nguyệt dĩ nhiên không biết, nàng chỉ nghi ngờ chút, vẫn không hề chấp nhặt sự tình vốn có của nội dung vở kịch, mà buông lỏng tinh thần, tiến vào trong nhẫn không gian xem xét quan sát.
Nhẫn không gian này so với thần khí không gian nghịch thiên của Diệp Khuynh tuyết không kém chút nào, thần khí không gian |Diệp Khuynh Tuyết là một thế giới nhỏ, hơn nữa còn tăng không gian theo cấp, cuối cùng có thể thay đổi thành một thế giới chân chính, hơn nữa là chủ nhân không gian, bản thân Diệp Khuynh Tuyết có thể ra vào không gian tự do, mà không cần để thần thức đi vào.
Còn phần nhẫn không gian thật ra cũng giống như túi đựng đồ thông thường khác, chỉ là trong không gian ấy tự động sinh ra linh khí, có thể trồng linh dược bên trong, nhưng không có chức năng thăng cấp, người sống không thể đi vào. Để nhẫn không gian nhận chủ, cũng chỉ có thể để thần thức tiến vào mà thôi.
Lâm Nguyệt đương nhiên cũng không để ý tới những điều này, với nàng mà nói, có cái nhẫn không gian như túi thuốc bên người vậy cũng đã đủ nghịch thiên rồi, còn về thăng cấp thần khí không gian, sau này khi trở thành người đứng đầu một giới nào đó, nàng cũng không hy vọng xa vời gì. Nàng lại không phải nữ chính, thần khí gì gì đó cũng không có duyên với nàng, nàng chỉ cần bảo vệ cơ duyên của mình thì tốt rồi.
Diện tích nhẫn không gian không lớn, ước chừng khoảng mười mẫu linh điền gì đó, bên trong linh khí nồng đậm, có đủ các loại linh được thời kỳ thượng cổ. Do không biết đó là ruộng thuốc linh được, Lâm Nguyệt cũng chỉ nhìn lướt qua, rồi không để ý nữa, nàng đưa mắt nhảy vào một tòa nhà đá ở bên cạnh linh điền.

Chỗ này thoạt nhìn như nhà đá bình thường, thật ra bên trong có không gian riêng, Lâm Nguyệt vẫn còn nhớ trong sách từng nói qua, lão tổ phái Lưu hương có để lại toàn bộ mọi thứ ở trong.
Nghĩ đến đây, rốt cuộc Lâm Nguyệt không kháng cự được bước nhanh vào nhà đá. Bên trong nhà đá quả nhiên có khoảng trời riêng, khác hẳn với bên ngoài xù xì, bên trong quả thật có thể dùng từ xa hoa để hình dung.
Đập vào mắt hình ảnh đầu tiên là một đại điện khổng lồ xa hoa, trên tường khảm từng viên minh châu cực đại, rọi sáng cả đại điện, hai bên đại điện còn có hai gian thiên điện, theo thứ tự là phòng luyện đan và Tàng Bảo Các.
Lâm Nguyệt chọn đầu tiên là phòng luyện đan, bố cục trong phòng luyện đan rất đơn giản, vào cửa bên tay trái có một tủ để đầy các bình lọ đựng đan được, Lâm Nguyệt đi tới, mở một bình ngọc đựng ký hiệu hàm linh đan ra, quả nhiên trải qua năm tháng, đan được trong bình sớm đã biến chất không dùng được nữa.

Về điểm này Lâm Nguyệt sớm đã biết rõ trong truyện, vì thế cũng không có cmar giác thất vọng, nàng để bình ngọc lại chỗ cũ, mắt nhìn vào một góc trong tủ đá có một ngọc giản (giống như sách ngọc vậy), đôi mắt bình thản chợt lóe lên vui mừng.
Nếu nàng đoán không nhầm thì ngọc giản này trong sách có nhắc tới, Diệp Khuynh tuyết lấy được phương thuốc dân gian thời thượng cổ và ngọc giản luyện đan tâm đắc.
Còn trong sách nhắc tới hư vô chân hỏa nổi tiếng nữa, hiện giờ ở giữa đan phòng đóng kín kia còn có một lò đan, mà có thể niêm phong cất giữ vào kho dĩ nhiên là lò luyện đan dùng hư vô chân hỏa rồi cũng không phải là vật tầm thường, chẳng qua những vật này trước mắt với Lâm nguyệt vẫn chưa dùng được, vì thế Lâm Nguyệt chỉ nhìn một cái, rồi rời mắt đi, thu lại ngọc giản rồi đi ra ngoài.