Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 255: Xuất Quan




Sắc mặt Tử Ngọc Đạo Quân thay đổi liên tục, nhưng giọng vẫn đều đều cả giận nói, “Đừng có nói bậy, lão tổ chẳng qua chỉ đang bế quan mà thôi! Lão tổ ngài ấy tu vi thông thiên, sao đơn giản lại bỏ mình chứ? Tư Viêm Hoa, bổn tọa khuyên ngươi mau mau rời đi cho nhanh, nếu bị lão tổ phát hiện, ngươi hẳn phải chết là cái chắc!”
“Tử Ngọc, chết đến đít rồi mà còn dám nói láo lừa bổn tọa sao, thật muốn chết mà!”
Lão tổ Ma Cung cười lạnh, từ từ đi tới bức Tử Ngọc Đạo Quân, khí tức trên thân bộc phát hoàn toàn, đem giam chặt Tử Ngọc Đạo Quân một chỗ.
Lúc này Diệp Khuynh Tuyết ngay trong mậất thất bày một trận truyền tống đơn giản, nàng ta nhẫn nại nén cơn mừng trong lòng, vội vàng nói với lão tổ Ma Cung, “Lão tổ, trận pháp đã bố trí xong, chúng ta nên rời đi trước rồi mới nói sau được không?”
Động tác lão tổ Ma Cung ngừng lại, gật đầu nói, “Ngươi nói không sai, dù sao ở đây lâu cũng không được”
Nói xong, lão ta hướng về phía tử Ngọc đạo Quân, một luồng khói đen chui ra từ đầu ngón tay, bay thẳng về phía Tử Ngọc Đạo Quân, chui vào trong mi tâm của lão.
Tử Ngọc Đạo Quân quá sợ, lão muốn phản kháng, nhưng linh lực trong cơ thể bị giam cầm hoàn toàn, vốn chẳng cách nào phản kháng nổi, đành trơ mắt nhìn làn khói đen ấy đi tới chui thẳng từ mi tâm vào trong người.
Trong đầu đau đớn kịch liệt khiến vẻ mặt Tử Ngọc Đạo Quân méo mó dữ tợn, lão giãy giụa cố trợn to mắt nhìn Diệp Khuynh Tuyết, rít lên, “Diệp khuynh Tuyết, con tiện nhân ngươi khi sư diệt tổ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, cho dù chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi….”
Chuyện cho tới bây giờ, đôi bên đã vạch mặt hoàn toàn, có lão tổ Ma Cung ở đây, dĩ nhiên Diệp khuynh Tuyết cũng không sợ Tử Ngọc Đạo Quân, lập tức cười lạnh bảo, “Lão già kia, ngươi nghĩ là ta không biết chút tâm tư của ngươi sao? Ngươi sở dĩ nhận ta làm đồ đệ chẳng qua cũng chỉ muốn lợi dụng ta mà thôi! Nếu mà ta thật sự giúp ngươi lấy được thần khí, chỉ sợ người ngươi muốn giết đầu tiên chính là ta đó!”
“Ngươi…”
Tử Ngọc đạo quân vừa sợ vừa giận, bất giác không phản bác lại được lời nào. Theo lời Diệp Khuynh Tuyết, quả thật là sự thật, năm đó lão ta thu Diệp Khuynh Tuyết làm đồ đệ đúng thật chẳng có ý tốt gì, về sau mặc dù cũng có mấy phần tình thầy trò với Diệp Khuynh Tuyết nhưng phần tình cảm này rất nhạt.
Trong lòng lão ta, điều cực kỳ quan trọng chính là thần khí, còn Diệp Khuynh Tuyết chỉ là quân cờ lão ta lợi dụng để có được thần kính Côn Lôn mà thôi, nếu thần khí bị lấy ra, con cờ Diệp Khuynh Tuyết này dĩ nhiên là bỏ, cũng không cần thiết tồn tại.
“Ta cái gì hả? Lão già kia, ngươi muốn lợi dụng ta, lại không biết, ta sớm đã xem thấu ngươi có dụng ý khác, đã như vậy, ta dĩ nhiên sẽ không khách sáo với ngươi nữa! Ngươi yên tâm, bây giờ lão tổ sẽ không giết ngươi, dù sao cũng không thể lãng phí một thân tu vi tốt của ngươi như thế đúng không? Đợi sau khi ta cướp sạch tu vi của ngươi rồi, thì đó cũng chính là lúc ngươi chết!”
Diệp Khuynh Tuyết chẳng thèm che giấu dã tâm của mình, trực tiếp nói thẳng ra mục đích của nàng ta.
Nơi này là bí thất bế quan của Tử Ngọc Đạo Quân, huống chi còn có lão tổ Ma Cung ở đây, nàng ta vốn chẳng cần băn khoăn sẽ bị người khác nghe thấy lời nàng ta, vì thế nàng ta vốn không cần che giấu làm gì.
“Ngươi quả nhiên là lòng muông dạ thú, bổn tọa rất hận, rất hận…”
Tử Ngọc Đạo Quân bị ma khí giày vò đau tới mức chẳng muốn sống, trước đó còn liên tục chống lại, nhưng giờ rõ ràng cho thấy chẳng chống đỡ nổi, lão ta biết mình không trốn thoát, nhưng lại dễ dàng cho Diệp Khuynh Tuyết và lão tổ Ma Cung quá, cực kỳ không cam lòng.

Dưới cơn tuyệt vọng, Tử Ngọc Đạo Quân dùng hết toàn lực, điều động tia linh lực lần cuối cùng trong cơ thể, thừa dịp lão tổ Ma cung và Diệp Khuynh Tuyết không đề phòng, bắn một linh phù truyền tin phát ra!
Mà trong lúc lão ta phát động linh phù truyền tin trong nháy mắt , lại bị lão tổ Ma Cung cảm thấy linh lực không ổn định, sắc mặt lão tổ Ma Cung hơi đổi, giận quát một tiếng định tiến lên cản lại, tiếc là vẫn chậm một bước, linh phù truyền tin đó đã được phát ra.
“Đáng chết! Lão già này thế mà lại truyền linh phù tin ra, xem ra chúng ta nhất định phải rời khỏi chỗ này đi ngay, nếu không những người Côn Lôn kia sẽ nhanh chóng phát hiện ra!”
Mặt lão tổ Ma cung âm trầm, đưa tay chộp lấy tử Ngọc Đạo Quân, đánh lão ta hôn mê, sau đó túm một cái tóm lấy Tử Ngọc Đạo Quân, đồng thời kéo Diệp Khuynh Tuyết, không chút chậm chễ, trực tiếp bước thẳng vào mô hình trận truyền tống nhỏ kia.
Chỉ thấy trận truyền tống bộc phát ánh sáng rực rỡ, rồi nhanh chóng mấy bóng người bên trong cũng biến mất trong trận truyền tống.
Mà ngay khi họ vừa biến mất, bên ngoài mật thất từ đằng xa có mấy luồng độn quang tới đây, ánh sáng tan hết, xuất hiện hai bóng người bất ngờ, một mặc bộ đồ trắng tung bay, đây đúng là chưởng môn thủ tịch đại đệ tử Liên Thành.
Mà ở bên cạnh hắn, một nam nhân mặc bộ đen tuấn mỹ chẳng phải ai khác mà chính là Quân Tử Huyền.
“Liên Thành, huynh khẳng định linh phù tin vừa phát ra là do Tử Ngọc Sư thúc sao?” Quân Tử Huyền nhìn trận pháp tầng tầng lớp lớp vây quanh mật thất, mày nhíu chặt, cất giọng nghi ngờ hỏi.
“Đúng vậy, đúng thật là truyền âm của sư tổ Tử Ngọc, hơn nữa… Ông ấy có khả năng gặp phiền phức”
Liên Thành nhìn mật thất, sắc mặt hơi khó coi chút.
“Kỳ lạ, gần trăm năm nay, sư thúc Tử Ngọc vẫn đang bế quan, sao lại đột nhiên phát ra truyền âm cầu cứu chứ? Hơn thế, với tu vi của ông ấy…”
Quân Tử Huyền cũng không nói hết, song trong ý nói, lòng dạ cả hai đều biết rõ.
Tử Ngọc Đạo Quân vào trăm năm trước bắt đầu bế quan, đến giờ cũng đã gần trăm năm trôi qua, những năm gần đây, Tử Ngọc Đạo Quân chưa từng xuất quan, mà vì có Tử Ngọc Đạo Quân, nên quan hệ giữa hắn với Diệp Khuynh Tuyết, bọn họ cũng vui vẻ được Tử Ngọc Đạo Quân không để ý, thậm chí còn hy vọng ông ta cứ bế quan suốt hai ba trăm năm cũng tốt.
Vì thế ngay khi vạch trần chuyện Diệp Khuynh Tuyết cấu kết với ma tu, hơn nữa bọn họ còn đem chuyện Diệp khuynh tuyết bị đuổi ra khỏi Côn Lôn, không nói cho Tử Ngọc Đạo Quân biết.
Nhưng ngay vừa rồi, bọn họ đang ở trong điện chưởng giáo thương lượng xem có cách nào đối phó với chuyện ma tu, Liên Thành lại đột nhiên nhận được Tử Ngọc Đạo Quân đưa tin, ám hiệu bên trong tin cho thấy ông ấy gặp nạn, hơn nữa còn có ý tứ xin bọn hắn giúp đỡ.
Mặc dù bất kẻ là Liên Thành hay Quân Tử Huyền đều thấy Tử Ngọc Đạo Quân hơi trơ trẽn, nhưng dù sao Tử Ngọc Đạo Quân cũng là trưởng lão Côn Lôn, đồng thời còn là tu sĩ hóa thần, vì thế bọn họ sau khi nhận được tin, cũng bất giác tới đây một chuyến.
“TrRận pháp lão tổ tử Ngọc bày ra cũng không bị ảnh hưởng, đến cùng là ai, có thể thần không biết quỷ không hay tránh được trận pháp do tu sĩ hóa thần bày ra, đi thẳng vào trong mật thất nhỉ?”
“Người Có thể tránh thoát được trận pháp của sư thúc Tử Ngọc bày ra, ở giới tu chân hiện giờ, đếm trên đầu ngón tay, người có thể xâm nhập được mật thất đủ để làm sư thúc tử Ngọc bị thương, dĩ nhiên phải có tu vi cực cao, cứ coi như huynh và ta phút này xông vào cũng không phải là đối thủ của đối phương!”
Quân Tử Huyền và Liên Thành cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, sắc mặt nặng nề nói ra.
Thật ra còn có những lời hắn không nói ra, đó chính là, đối phương đã có thủ đoạn cao siêu thế, giờ phút này dù họ có xông vào, chỉ sợ Tử Ngọc đạo Quân cũng lành ít dữ nhiều, cả Tử Ngọc Đạo Quân cũng không phải đối thủ của đối phương, chẳng qua cũng đi chịu chết thôi.
Cứ việc những lời này Quân Tử Huyền không nói ra, nhưng Liên Thành thông minh tuyệt đỉnh, Quân Tử Huyền nghĩ tới, hắn dĩ nhiên cũng nghĩ tới, hơn nữa hắn từ nhỏ đã được bồi dưỡng trở thành chưởng môn Côn Lôn, người nối nghiệp, tâm tư cặn kẽ Quân Tử Huyền không sánh được.
Liên Thành trầm tư một lúc, đột nhiên mở miệng nói, “Tử Huyền, ta cảm thấy chuyện này không đơn giản vậy, cho dù đối phương là cao thủ thật sự, thậm chí có tu vi hóa thần hậu kỳ chăng nữa, cũng tuyệt đối không thể nào im hơi lặng tiếng lẻn vào trong mật thất bế quan của Tử Ngọc lão tổ được”
“Ý huynh định nói gì?” Nghe thấy Liên Thành nói, Quân Tử Huyền hơi ngẩn ra, mở miệng hỏi.
“Ta cảm thấy người đến có lẽ cũng không phải chỉ có một, ngoại trừ tên tu sĩ cao cấp không biết tên ra, thì còn phải có một người biết rất rõ lão tổ Tử Ngọc, hơn nữa lại còn là người không có lòng đề phòng nữa! Mà xem ra trận pháp cũng không bị phá hủy, đoán chừng người đi vào là do chính Tử Ngọc lão tổ cho phép, còn chuyện xảy ra sau này, cũng khó mà nói được”
Liên Thanh mắt lạnh nhìn cửa mật thất trong trận pháp đóng kín, trầm ngâm một lát, chậm rãi nói ra.
“Nói như thế, cũng không phải là không thể, chỉ là lòng sư thúc Tử Ngọc đề phòng thời gian qua rất nặng, đến cùng là ai…”
Nói đến đây, giọng Quân Tử Huyền đột nhiên ngừng lại, cùng liếc mắt nhìn Liên Thành một cái, đồng thanh nói, “Diệp Khuynh Tuyết!”
“Nếu như Diệp Khuynh Tuyết mà nói, vậy người khác kia chẳng phải chính là lão tổ Ma Cung sao!”
Sắc mặt Liên Thành khó coi không nói tiếp nổi. Chuyện Diệp khuynh Tuyết cấu kết với ma tu là bị hắn vạch trần, bị tuyên bố đuổi thẳng ra khỏi Côn Lôn, không lâu sau, Diệp Khuynh tuyết đắm mình trở thành thị thiếp của lão tổ ma Cung, dĩ nhiên được giới tu chân truyền đi sôi sục.
Đối với sự kiện này, tất nhiên Liên Thành cũng biết, nhưng năm đó lúc ở địa ngục Ma Hải, cũng biết chuyện Diệp Khuynh Tuyết cấu kết với lão tổ Ma Cung, vì thế hắn thấy Diệp Khuynh Tuyết trở thành thị thiếp của lão tổ Ma Cung cũng không bất ngờ.
NHưng Diệp Khuynh Tuyết sau khi bị đuổi ra khỏi Côn Lôn, tên nàng ta thế nào, có đắm mình không, chẳng ảnh hưởng đến Côn Lôn, hắn dĩ nhiên không để trong lòng.
Chỉ là hắn không ngờ được, Diệp Khuynh Tuyết sau khi bị trục ra khỏi Côn Lôn, còn chưa chết tâm, nếu lúc trước hắn suy đoán không sai, chỉ sợ chuyện lần này không thoát khỏi quan hệ với Diệp khuynh Tuyết.

Dù sao chuyện Diệp Khuynh Tuyết cấu kết ma tu bị trục xuất khỏi Côn Lôn, hắn có lòng giấu diếm, ngay lúc Tử Ngọc Đạo Quân bế quan cũng không biết, nếu Diệp Khuynh Tuyết có người khác giúp đỡ, lặng lẽ lẻn vào Côn Lôn, sau đó nhân cơ hội ra tay ám toán Tử Ngọc Đạo Quân cũng không phải là chuyện không thể.
Dù sao Tử Ngọc Đạo Quân cũng chẳng biết gì về Diệp Khuynh Tuyết nên lão cũng không có bất kỳ đề phòng nào, chuyện Diệp Khuynh Tuyết cấu kết ma tu Tử Ngọc Đạo Quân không biết, trong mắt Tử Ngọc Đạo Quân, Diệp Khuynh Tuyết vẫn là đệ tử của lão.
“Tử Huyền, xem ra chuyện này chúng ta không thể giải quyết được, nhất định phải đi thông báo cho lão tổ khác, nếu là… lão tổ Tử Ngọc xảy ra chuyện thật, lại có liên quan tới Diệp Khuynh Tuyết, chẳng qua cụ thể thế nào, còn phải đợi phá xong trận pháp đi vào xem một chút rồi mới nói sau”
“Ta đi thông báo cho sư phụ, huynh đi nói với Chưởng môn một tiếng!”
Nói xong, Quân Tử Huyền cũng không trì hoãn nữa, trực tiếp ngự kiếm rời đi. Liên Thành cũng không rời đi, chỉ lấy ra linh phù thông tin, phát ra vài tin tức.
Không nói tới Côn Lôn bên này vì Tử Ngọc Đạo Quân đột nhiên mất tích mà khiến cho lòng người Côn Lôn bàng hoàng nữa, ở bên kia, lão tổ Ma Cung mang theo Tử Ngọc Đạo Quân và Diệp khuynh Tuyết đã trở lại Ma Cung.
Trong mật thất hậu điện ma Cung, xuất hiện trận pháp rậm rịt chẳng chịt khổng lồ nhuốm đầy máu tươi.
Lão tổ Ma Cung ném thẳng Tử Ngọc Đạo Quân vào trong tâm trận pháp máu, đối với vẻ mặt đầy hưng phấn của Diệp Khuynh Tuyết bảo, ‘”Ngươi đi xuống đi, đợi bổn tọa mở trận pháp ra, ngươi liền có thể từ từ hấp thụ tu vi của hắn ta rồi biến thành linh lực của mình”
“Vâng, lão tổ”
Trong mắt Diệp Khuynh Tuyết lóe lên tia vui mừng, cũng chưa tránh đi, mà trực tiếp ở ngay trước mặt lão tổ Ma Cung, cởi từng món y phục trên người ra.
Mặc dù dung mạo Diệp Khuynh Tuyết chỉ có thể coi là thanh tú, nhưng vóc người thì cực kỳ tốt, hơn nữa nàng ta còn cố ý quyến rũ lão tổ, lão tổ Ma Cung định mở ra trận pháp động tác chợt ngưng lại, sau một khắc cũng không có ý mở trận pháp ra nữa, mà ngược lại sải bước về phía Diệp Khuynh Tuyết, một tay kéo Diệp Khuynh Tuyết vào lòng.
“Lão tổ…” Giọng Diệp Khuynh Tuyết mang theo ba phần e lệ, bảy phần mong chờ, nhu hòa tới mức gần như sắp chảy nước ra vậy.
Đối mặt với ôm ấp của lão tổ, nàng ta chẳng những không khước từ, mà ngược lại trên mặt thoáng hiện lên hưng phấn đỏ ửng mong chờ.
“Tiểu yêu tinh, ngươi cởi chậm như vậy chẳng phải là muốn quyến rũ bổn tọa sao? Đã vậy bổn tọa dĩ nhiên khiến ngươi được như nguyện!”
Nói xong, bàn tay lão tổ Ma Cung chụp lên đỉnh trong cao ngất của Diệp Khuynh Tuyết, cúi đầu xuống hôn.
Rất nhanh trong đại điện vang lên từng đợt thở dốc, hổn hển cùng từng đợt rên rỉ…
*
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Chỉ chớp mắt đã qua hai mươi năm.
Hai mươi năm trôi qua, toàn bộ giới tu chân theo chính đạo ma đạo không ngừng ma sát, bắt đầu trở nên hỗn loạn rung chuyển, mà giờ, giữa chính ma ngay từ đầu đã bắt đầu len lỏi rạn nứt, biến thành đôi bên vạch mặt hoàn toàn, chính thức khai chiến.
Hai mươi năm trước, Trưởng lão hóa thần tử Ngọc Đạo Quân phái Côn Lôn đột nhiên mất tích trong động phủ một cách ly kỳ, tất cả mũi nhọn đều chỉ hướng về môn phái đứng đầu trong ma đạo là Ma Cung.
Chưởng môn Côn Lôn thủ tịch đại đệ tử Liên Thành, lại trực tiếp chỉ ra là do phản đồ Diệp Khuynh Tuyết và lão tổ ma cung gây nên, hơn nữa còn mạnh mẽ yêu cầu ma cung giao Diệp khuynh Tuyết ra.
Diệp Khuynh tuyết thân là thị thiếp được lão tổ Ma Cung sủng ái nhất, dĩ nhiên lão tổ Ma Cung sao chịu giao ra, cũng không thừa nhận chuyện tử Ngọc Đạo Quân mất tích có liên quan.
Từ đó, đôi bên bên nào cũng cho là mình đúng, tự dưng cãi vã, đến cuối cùng từ trận chiến nước miếng, biến thành ra tay thật sự.
Mâu thuẫn giữa hai bên ngày càng tăng dần lên, đôi bên như nước với lửa không tan, bởi vì cái gọi là kẻ thù gặp nhau, mắt đỏ bừng lên, huống chi mâu thuẫn giữa Chính Đạo và Ma Đạo vốn rất nhiều, từ đó phát triển thành đệ tử Côn Lôn khi nhìn thấy đệ tử Ma Cung chẳng nói câu nào, đã trực tiếp tiến lên giết chóc, còn Ma cung cũng không cam chịu yếu thế phản kích mấy lần.
Ngay từ đầu, đệ tử hai phái cũng chẳng qua chỉ là hôm nay ta giết mấy đệ tử nhà ngươi, ngày mai ngươi giết mấy đệ tử của ta, đôi bên đều có người chết. Nhưng theo thời gian trôi qua, hai môn phái lớn Chính Ma tranh giành, dần phát triển thành trận quyết đấu chính thức giữa Chính Đạo và Ma Đạo.
Những môn phái khác cũng bị cuốn theo, năm đại môn phái chính đạo liên hợp lại, cùng đối kháng với ma tu, còn Ma cung cũng chỉnh hợp tất cả môn phái Ma Đạo, cùng đối phó với tu sĩ Chính Đạo.
Vốn thế lực đôi bên ngang nhau, mà xem ra thì bên Chính Đạo còn chiếm được phần hơn, song tình hình vậy cũng đã đột nhiên thay đổi ở đoạn thời gian trước, chỉ trong một đêm, có hơn mười môn phái nhỏ cùng gia tộc tu tiên trong Chính Đạo bị ma tu diệt môn, đổi lại còn có thêm mười người môn phái nhỏ và gia tộc tu tiên phản bội, đầu phục Ma tu.
Từ đó, Chính Đạo cũng bị ảnh hưởng chút, còn Ma tu ngược lại lớn mạnh lên không ít.
Thế nhưng có chút ít môn phái nhỏ và gia tộc tu tiên làm phản đều chỉ là một số tu sĩ cấp thấp, mặc dù trận làm phản này khiến chính Đạo cũng trở tay không kịp, nhưng nhanh chóng có phản ứng lại, cũng không bị Ma Tu chiếm được lợi nhiều.
Thế lực đôi bên tương đương, trận chiến nếu đã bắt đầu thì không phải trong thời gian ngắn có thể kết thúc được.
Trong hai mươi năm nay, những cuộc chiến lớn nhỏ giữa đôi bên cứ xảy ra không ngừng, nhưng vẫn luôn có lúc dừng lại, cũng chưa dốc hết sức, ý tứ đánh liều mạnh một trận, vì thế trận này cứ đánh giành co, cứ vậy mà kéo dài kéo dài tới gần hai mươi năm.

Ngày hôm đó, ở sâu trong rừng Sơn Tuyết biên cảnh Tuyết Vực, có một bóng thon mảnh bắn thẳng ra, hướng gió rét trên bầu trời bay về phía xa xa.
Nàng đúng là Lâm Nguyệt bế quan hai mươi năm, mới xuất quan không lâu.
Hai mươi năm trước, sau khi Lâm Nguyệt lấy được cỏ bích tuyết, thì bắt đầu bế quan luyện hóa lôi đan, mất thời gian gần một tháng nàng mới thành công luyện chế ra hóa lôi đan.
Sau khi thành công luyện chế ra hóa lôi đan, Lâm Nguyệt bắt đầu bế quan kéo dài hai mươi năm.
Trong hai mươi năm này, dưới sự giúp đỡ của hóa lôi đan, nàng luyện hóa dần kiếp lôi khổng lồ trong cơ thể, trong quá trình luyện hóa, vì kiếp lôi quá mức bá đạo, nàng cũng chịu khổ không ít, có mấy lần thậm chí không khống chế nổi lực lượng này mà suýt nữa nổ chết.
May mà cuối cùng nàng vẫn thành công áp chế, cũng chính bởi vậy, nàng không dám vì cái trước mắt mà lợi dụng dòng nước ấm để đạt được ngay, cứ từ từ, rút lấy từng tia lôi kiếp ra, luyện hóa hoàn toàn.
Bởi vậy, nàng cũng miễn đi không ít nguy hiểm và tai họa ngầm, nhưng cần thời gian, lại mất tương đối dài.
Vì muốn luyện hóa hoàn toàn kiếp lôi trong cơ thể, nàng ước chừng dùng hai mươi năm thời gian mới có thể chiếm dụng được lực lượng này hoàn toàn.
Mà mặc dù hai mươi năm bế quan, thời gian có dài chút, nhưng Lâm Nguyệt lại đạt được chỗ rất tốt, sau khi luyện hóa kiếp lôi trong cơ thể hoàn toàn, tu vi của nàng thế như lại lần nữa đột phá hóa thần sơ kỳ, thành công tiến vào hóa thần hậu kỳ.
Người khác hoặc tu luyện ngần ấy năm cũng chưa chắc đột phá bình cảnh, còn nàng chỉ ngắn ngủi trong mấy chục năm đã đột phá, nhưng lại đột phá với tốc độ tu vi như thế, quả thật nghe mà rợn người.
Ngồi trên Hương Lưỡi Đạo, cảm giác được linh lực trong cơ thể hừng hực, khóe môi Lâm Nguyệt khẽ nhếch lên cười vui vẻ nhẹ nhàng.
Hóa Thần trung kỳ!
Với tu vi hiện tại của nàng, cũng đã quét sạch toàn bộ giới tu chân! Còn lão tổ Ma cung, Tử Ngọc Đạo Quân lưu truyền đã không cách nào uy hiếp được nàng nữa…
Tính toán chút thời gian, cuộc chiến Chính Ma cũng cần bắt đầu rồi, mà nàng hiện giờ cũng nên đi Côn lôn một chuyến, chẳng hiểu hơn một trăm năm qua, đám Quân Tử Huyền và Liên Thành thế nào rồi, hiện giờ Côn Lôn có phải đã bị Diệp khuynh Tuyết khống chế hay không…
Từ năm đó đánh xong một trận ở địa ngục Ma Hải, Lâm Nguyệt cũng chưa từng nghe tới tin Diệp Khuynh Tuyết nữa, nàng vẫn còn liên lạc với Long Ngạo Thiên, cũng bởi vì sau khi nàng xuống địa ngục Ma Hải, cũng hoàn toàn mất đi liên lạc.
Sau này mặc dù nàng có ra khỏi địa ngục Ma Hải nhưng lại đi nhân gian, còn Long ngạo Thiên cũng chưa từng liên lạc qua với nàng.
Với Long Ngạo Thiên người này, thật ra Lâm Nguyệt cũng chẳng có cảm giác mấy, giữa nàng và Long ngạo Thiên chẳng qua chỉ là quan hệ giao dịch, nàng chữa lành thương thế cho Long Ngạo Thiên, sau đó Long Ngạo Thiên trở lại Côn Lôn, còn truyền tin tức lại cho nàng, những thứ này chỉ là giao dịch giữa họ.
Còn phần sau đó mất liên lạc với Long Ngạo Thiên, Lâm Nguyệt cũng không cho là Long Ngạo Thiên phản bội nàng, dù sao sau khi tiến vào địa ngục Ma Hải, Long Ngạo Thiên vốn không cách nào liên lạc được với nàng, mà thời gian lâu dài, Long Ngạo Thiên cũng không hề truyền tin tức cho nàng cũng là chuyện bình tường.
Lâm Nguyệt ở trên bầu trời, lấy tốc độ cực nhanh hướng về La Châu.
Khoảng Cách từ Tuyết Vực tới La Châu Côn Lôn phải đến mấy ngàn dặm hành trình, chính là tu sĩ nguyên anh dốc hết sức cũng phải bay mất mấy ngày, còn tốc độ bây giờ của Lâm Nguyệt, thì không quá nửa ngày đã bước chân vào giải đất trung tâm La Châu rồi.
Chỉ là suốt đoạn đường này, Lâm Nguyệt cảm thấy giới tu chân có thay đổi, nàng từ Tuyết Vực bay trên không một mạch về phía La Châu, dọc đường đi, gặp không ít tu sĩ chém giết nhau, hơn nữa ngoài nguyên nhân tranh đấu bên ngoài ra, thì những thứ khác đều là đấu pháp giữa tu sĩ Ma Đạo và Chính Đạo.
Tình Cảnh giết chóc khắp nơi, khiến cho toàn bộ giới tu chân lâm vào cảnh gió tanh mưa máu, cả Lâm Nguyệt cũng cảm thấy có cảm giác mưa gió nổi lên. Phía trước truyền tới mấy tiếng hét thảm, gần như có tiếng đấu pháp của tu sĩ truyền tới.
Lâm Nguyệt lạnh nhạt nhìn lướt qua, cũng không để ý tới, nhưng ngay lúc nàng định rời đi, lại đột nhiên nghe được một giọng nữ đầy tức giận truyền tới.
“Cô Anh Khiết, Diệp Chân Chân ta tự hỏi đối đãi ngươi không tệ, kết bạn với ngươi cũng thật lòng, vì sao ngươi lại hại ta thế hả?”
“Diệp Chân Chân ngươi thật đáng thương, đến giờ ngươi vẫn không hiểu vì sao ta giết ngươi sao?” Lúc này một giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên, mang theo mấy phần ý tứ mỉa mai, “Diệp Chân Chân, ngươi không phải rất bội phục cái kẻ bị Côn Lôn vứt bỏ là Lâm Nguyệt kia sao? Tiếc là người ngươi bội phục nhưng chẳng cách nào tới cứu ngươi được! Còn phần ta muốn giết ngươi, chẳng qua là lập trường hai bên khác nhau mà thôi!”