Nữ Phụ Ôm Mạng Nhỏ Tu Tiên Lộ

Chương 6: Nhận sư phụ



Nhìn Mạn Nhu từ từ bước ra, tất cả ánh mắt đều tập trung trên người nàng, ghen tị có, hâm mộ có, ghen ghét có.

Bị ánh mắt sắc bén như dao của đại trưởng lão Lý Thiên nhìn chằm chằm khiến Mạn Nhu có chút khó thở chân cũng đứng không vững, này là không làm gì mà uy sao, nàng cắn môi giữ cho bản thân không quỳ xuống, quá đáng sợ rồi.

Nhìn nàng chật vật Lý Thiên hài lòng có chút í tứ đồ đệ ông muốn thu không chỉ là linh căn còn phải có ý chí không chịu khuất phục.

Tất cả hài tử ở đây đều không chịu nổi uy áp của ông đều ngục xuống đất chỉ có nha đầu này và hai tiểu tử kiên trì, ông nhìn hai tiểu tử còn lại, một người là mao đầu hắn cắn răng hai chân run run nhưng vẫn cố không ngục xuống, vậy mà lại là thiên linh căn hệ hỏa, không tồi. Còn lại là một nha đầu nàng là nha đầu nói đám tiểu tử đi tiếp đi, vậy mà lại là mộc, thủy song linh căn không tệ, không tệ.

Nhưng đối với ông mà nói không quan trọng, hắn chỉ hứng thú với nha đầu phong linh căn, hắn chờ thật lâu.

- Tiểu nha đầu tên là gì?

Nhìn ông lão trước mắt không mở mắt cũng không mở miệng vậy mà lại là truyền âm sao, đợi tới nàng thoát khỏi uy áp bản thân đã ở không gian khác đám hài tử đều biến mất ba vị tiên nhân cũng không thấy nàng có chút hoảng hốt, những vẫn cung kính trả lời.

- Vãn bối tên A Phỉ.

Nhìn nàng hoảng hốt nhưng vẫn trả trả lời Lý Thiên liền mở mắt cười ha ha.

- Nha đầu không phải sợ đây là thức hải, nơi này không ai có thể nghe thấy ta và nha đầu ngươi nói truyện, ta cũng không vòng vo ta muốn thu nha đầu ngươi làm trân chuyền đệ tử.

Nghe vậy Mạn Nhu liền hiểu, đối với lão giả trước mắt mà nói được lão thu làm trân chuyền đệ tử là vinh dự, nàng không có sự lựa chọn.

- Sự phụ tại thượng!



Nói nàng kiền dập đầu ba cái.

- Ha ha, đồ nhi ngoan tông môn có quy định trúc cơ mới được bái sư, nhưng vì bổn sự phụ chờ ngươi lâu quá lên không nhịn được thu trước.

Vừa nói ông vừa ngãi ngãi đầu không có vẻ thấy bản thân vừa làm trái quy định dù sao cũng đâu ai thấy hắn thu đệ tử đâu, Mạn Nhu nghe vậy khoé miệng co giật này là trái quy định sao nhưng ông lão này cũng quá phúc hắc đi.

Một chiếc vòng bay tới trước mặt Mạn Nhu, với ánh mắt nghi hoặc của Mạn Nhu nhìn ông liền giải thích.

- Đây là nhẫn trữ vật, trong đó có đủ tài nguyên cho con tu luyện tơi trúc cơ, bây giờ lấy máu nhận chủ đi, sau khi nha đầu con dẫn khí nhập thể mới có thể mở nhẫn trữ vật lấy đồ.

Nghe vậy nàng liền hiểu trong tiểu thuyết đều như vậy mà phải lấy máu nhận chủ, nhưng mà kêu nàng chém tay mình thật sự nàng không dám nàng cũng sợ đau lắm, tuy rằng trong phim hay trong truyện nữ chính đều rất ngan dạ cắt tay bản thân nhưng nàng mới không dám xuống tay với bản thân.

Nhìn thấy nàng do dự Lý Thiên bắn ra một lưỡi gió cắt quá ngón tay của Mạn Nhu giọt máu vừa chuẩn rớt xuống nhẫn trữ vật, trong sự kinh ngạc của Mạn Nhu chiếc vòng vậy mà từ từ thu nhỏ vừa khít với ngón tay của Mạn Nhu.

Thời gian của Lý Thiên lão cũng sắp hết, lão chỉ có thể ngưng đọng không gian biệt lập 5 phút, khi hắn sử dụng không gian bên ngoài cũng bị ngưng đọng không ai biết sảy ra chuyện gì ngoài những người tu vi cao hơn. Bởi mới có áp chế đối với hóa thần kì trở lên, không được ra tay với những người tu vi thấp hơn, nhưng vẫn có nhưng người tu ma bọn họ ra tay tàn nhẫn người già, trẻ em phàm giới đều không tha, cho nên tu tiên giới thu nhận càng ngày càng ít tiểu hài tử phàm giới có linh căn, thường thường tu tiên giới sẽ thu đệ tử 15 tuổi nhưng do số lượng còn linh căn đệ tử quá ít lên bọn họ phải đi nhận đệ tử sớm, đám người ma giới cứ phát hiện người có linh căn hài tử liền giết dẫn đến căm hận thấu xương, tiểu hài tử sinh ra trên tu tiên giới lại càng thiếu vì bọn họ tu luyện đứa trẻ sinh ra liền luyện khí kì lên khả năng có đứa nhỏ lại càng khó.

Còn đám người ma môn thật sự đáng sợ, công pháp cấm tạo ra ma tộc, ma tộc được sinh ra dưới huyết ma trăm năm sinh ra vạn ma cũng may có thiên địa phép tắc mỗi lần ma tộc sinh ra sẽ chịu thiên kiếp nếu không sợ không còn chỗ cho nhân tộc, tu tiên giới bọn họ.

Sau khi nhận được nhẫn trữ vật Mạn Nhu có chút kích động này quá trân quý theo như nàng đọc truyện biết túi chữ vật, nhẫn trữ vật, còn có không gian có thể nuôi trồng tạo ra linh khí, thì túi trữ vật là phổ thông nhất vậy mà sự phụ tiện nghi này cho nàng nhẫn trữ vật cũng coi như đối với nàng không tệ.

- A Phỉ, con có muốn ta ban tên, đổi tên rồi sau này con sẽ là người của tiên giới từ nay không còn lưu luyến phàm giới những chuyên ân oán quên hết một lòng tu đạo.

- Là, theo ý sư phụ!

- Ha ha, tốt, tốt sau con liền tên là Lý Vân Phong, ta tên Lý Thiên đồ đệ tên Lý Vân Phong sau này ta sẽ coi con như ái nữ, cả đời Lý Thiên ta theo đuổi đại đạo không có thê tử, hài nhi hôm nay gặp con coi như có duyên.



Nghe vậy Mạn Nhu đôi mắt ươn ướt không ngờ nàng xuyên không đến nơi này chỉ là cô nhi, vậy mà hôm nay có một sư phụ tốt còn muốn nhận nàng làm nghĩa nữ, ban tên cho bản thân, nàng thề chỉ cần sư phụ đối sử tốt với nàng, Mạn Nhu nàng sẽ trả ơn gấp bội. Nàng quỳ xuống dập đầu cái quỳ lần này thật sự trân thành.

- Đồ nhi đa tạ sư phụ ban tên.

Nhìn vây Lý Thiên hài lòng, ông lấy ra chiếc bình ngọc đưa cho Vân Phong (Mạn Nhu), nói.

- Đây là Tẩy tủy đan, đây là 1 viên cực phẩm đan dược, chỉ ngộ không thể cầu, vì đan dược cấp thấp xíu nữa tông môn phát kìa ta chướng mắt, đồ nhi của bổn tôn phải sử dụng đồ tốt nhất.

Vân Phong (Mạn Nhu) cầm lấy bình ngọc nàng giống như nằm mơ vậy, nàng cữ nghĩ mãi không hiểu được tại sao bản thân dễ dàng như vậy nhận được tiện nghi sư phụ lợi hại, không lẽ nàng là nữ chính sao nhưng cũng quá ảo rồi tại sao lại tốt đẹp quá vậy, chắc có lẽ kiếp trước nàng ăn ở quá tốt đi Vân Phong hai mắt thành hình cong lưỡi liềm nghĩ, đợi sau này nàng mới biết nàng là nữ phụ có kết cục thật bi thảm nhưng việc này để nói sau.

Khi đại trưởng lão Lý Thiên rời đi còn đưa thêm cho nàng một ngọc giản ông nói là trong này là công pháp ông tâm đắc với dẫn khí nhập thể của phong linh căn, bởi vì nàng là biến dị linh căn dẫn khí sẽ khó khăn hơn ngũ hệ kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, có ngọc giản của ông sẽ rất có ích với nàng.

Đợi sau khi nàng trở ra mọi hài tử đều ngơ ngác thì thầm to, nhỏ.

- Đại trưởng lão đâu mất rồi?

Cả đám đều nghị luận không biết chuyện gì sảy ra, điều này khiến Vân Phong (Mạn Nhu) càng kinh ngạc đối với thế giới này càng phòng bị, nàng cảm giác nàng và sư phụ nói chuyện cũng rất lâu nhưng ra ngoài mọi người chỉ nói đại trưởng lão biến mất mà không hỏi nàng đi đâu vậy có nghĩa là đại trưởng lão Lý Thiên không chỉ đưa nàng đến không gian khác mà còn khiến bên ngoài này ngưng đọng.

Nàng nhìn về phía ba người Mạc Nghiêm vậy mà bọn họ đều không ngạc nhiên hiển nhiên bọn họ cũng đã biết, hơn nữa ba người khi thấy trên tay nàng cầm bình ngọc, ngọc giản ánh mắt nhìn nàng lại là cúng kính, ôn nhu rất nhiều nhìn bọn họ thật sự hận không thể ôm đùi Vân Phong luôn.

- Được rồi, Các sư đệ, sư muội chúng ta im lặng ở đây chờ Vũ Hoàng chân nhân tới phát thẻ bài thân phận, các sự đệ, sư muội mới có thể chính thức trở thành đệ tử Thánh tiên tông.

Nghe Mặc Nghiêm nói vậy đám hài tử không còn thảo luận về đại trưởng lão nữa mà liền im lặng chờ, cả đám đều kích động trong lòng tim đập nhanh giống như chuyện được trở thành đệ tử Thánh tiên tông là cỡ nào vinh dự.