Trong phòng bệnh, Tiêu Lưu Phong nâng chân của Tâm Tâm lên, nhẹ nhàng xoa bóp.
Tâm Tâm cầm quả táo vừa được Tiêu Lưu Phong gọt vỏ cho, đưa lên miệng, cắn một ngụm.
Ừm! Táo thật ngọt.
Ủa, mà khoan.
“Sao anh lại biết xoa bóp chân?” Tâm Tâm ngạc nhiên hỏi.
Nhị thiếu gia nhà họ Tiêu lại biết làm mấy việc này?
Ưm, còn làm rất khá! Tâm Tâm thoải mái hưởng thụ.
Tiêu Lưu Phong một bộ dáng thản nhiên, vừa xoa bóp vừa trả lời:
“Anh học được khi đi làm nhiệm vụ.”
Tâm Tâm nghe vậy, không hiểu sao lại cảm thấy tức giận: “Nhiệm vụ gì mà lại biết xoa bóp chân?”
Anh đã từng xoa bóp cho con gái nhà ai rồi hả? Khai mau!
Tiêu Lưu Phong liếc liếc cô, một bộ dáng cam chịu số phận:
“Nhiệm vụ tìm vợ.”
A?
Là sao?
Tâm Tâm đột nhiên nhớ ra.
Trí Tiêu Nguyên!
Khuôn mặt cô xoát cái đỏ lên.
“Anh…anh…xuyên vào tất cả mấy người mà em công lược sao?”
“Chứ em nghĩ anh sẽ để cho em đi công lược những người khác mà không phải anh sao?”
Tiêu Lưu Phong trợn mắt hỏi ngược lại, một bộ dáng giống như muốn nói: sao em dám nghĩ đến việc công lược người khác ngoài anh?
Tâm Tâm có chút chột dạ, sau đó lại nhớ ra, giống như không đúng ở đâu đó.
Cô rụt chân lại.
“Nói vậy, người từ chối em, chạy theo nữ chủ ở trong mấy thế giới kia, đều là anh?”
Lúc này, đổi lại là Tiêu Lưu Phong chột dạ:
“Là….là do hình mẫu nhân vật đã được thiết lập từ trước, không phải anh cố tình…”
Hắn cũng thật là oan uổng, mỗi một thế giới, hắn phải tách tinh thần ra làm đôi, chuyển dời đến hai nhân vật, điều này làm suy giảm nghiêm trọng khả năng khống chế nhân vật của hắn, cộng thêm, hắn còn bị hệ thống xóa hết ký ức trước khi truyền tống do sợ hắn còn giữ được ký ức sẽ phá hư cốt truyện.
Bản thân mỗi nhân vật hắn xuyên vào lại cũng có thiết lập nhân vật sẵn, khiến hắn phải tuân theo.
Ví dụ như nhân vật Trí Tiêu Nguyên kia, thiết lập là một người có chỉ số EQ cực thấp, rõ ràng đã yêu Tâm Tâm, nhưng lại vẫn ngu ngốc không nhận ra. Hắn là người ngu ngốc như vậy sao?
Ở ngoài thực tế, hắn rõ ràng nhận ra bản thân thích Tâm Tâm từ rất sớm. Chỉ là lúc đó Tâm Tâm vẫn còn coi hắn là bạn, nên hắn mới không dám tỏ tình.
Hay ví dụ như nhân vật Trí Nhân kia, hắn đâu có phải là người sẽ bị thù hận che mờ lý trí. Nếu hắn biết Tâm Tâm sắp tỏ tình với hắn, hắn sẽ về nhà tắm rửa sạch sẽ thơm tho, mặc quần áo mới, chải tóc gọn gàng, chờ đón cô nhào vào lòng hắn.
Nhưng cố tình hắn bị thiết lập tính cách nhân vật ảnh hưởng, trí nhớ lại bị xóa, nên đưa ra thật nhiều hành động ngu ngốc.
Tâm Tâm không hài lòng với câu trả lời của hắn.
Hừ! Nhân vật nào cũng chạy theo nữ chủ, bây giờ lại còn giảo biện.
Anh không chung thủy!
Tâm Tâm kéo chăn qua đầu, không thèm nhìn mặt Tiêu Lưu Phong.
Tiêu Lưu Phong thực bất đắc dĩ, lật một góc chăn lên, chui người vào, ôm lấy cô từ đằng sau, không nhịn được thò đầu lên cắn vành tai cô một cái.
Cô còn giận hắn? Hừ, thế giới nào cũng ngược hắn muốn chết. Vậy mà bây giờ lại còn giận hắn?
“Mặc dù bị thiết lập nhân vật ảnh hưởng, nhưng cuối cùng anh đều yêu em. Yêu đến muốn chết!” Hắn nỉ non bên tai cô, dỗ dành.
Tâm Tâm nhớ đến bản thân đã ngược thảm hắn trong các thế giới, lại thấy áy náy.