Nữ Phụ Pháo Hôi A Quyết Định Đình Công

Chương 69: Tổng Giám Đốc Thẩm Là Liều Thuốc Trị Bách Bệnh



Tô Lê nhếch môi cười, nhưng nụ cười ấy không chạm đến đôi mắt của cô.

"Có lẽ chẳng liên quan gì đến tầm nhìn cả." Cô thuận theo lời của Phương Khoát, "Ai mà chẳng biết mũi của Tổng giám đốc Phương rất nhạy? Ngửi được mùi liền lần theo đến ngay."

Cô đã từng vài lần đối đầu với Phương Khoát, và hiểu rõ rằng không thể giả vờ thảo mai với hắn ta, vì điều đó hoàn toàn không có tác dụng. Thay vì vậy, trực tiếp mắng hắn lại giúp bản thân cảm thấy dễ chịu hơn.

Nếu như Phương Khoát cứ bỏ qua sự mỉa mai này thì cũng không có gì đáng nói, nhưng hắn lại không lường trước được sự hiện diện của Kiều Mộc Mộc phía sau.

Kiều Mộc Mộc nghe vậy liền nổi giận, trừng mắt hỏi: "Ý cô là gì?"

Cô ta bước tới hùng hổ: "Cô đang nói Phương Khoát là chó à?!"

"Tôi đâu có nói thế." Tô Lê nhoẻn miệng cười, rõ ràng đang tận hưởng màn diễn ngu ngốc mà Kiều Mộc Mộc không hề hay biết.

"Nhưng trợ lý Kiều hình như rất hiểu Tổng giám đốc Phương."

"Phì." Mấy nhân viên bên phía nhà cung cấp nguyên liệu vốn đã nín nhịn cười, giờ nghe thấy câu nói của Tô Lê liền không nhịn được mà bật ra vài tiếng khúc khích.

Phương Khoát mặt tái xanh, kéo Kiều Mộc Mộc ra phía sau lưng: "Mộc Mộc, đừng dính vào chuyện này."

"Có chuyện gì đâu mà tránh!" Kiều Mộc Mộc ôm chặt lấy tay hắn, nhấn mạnh: "Phương Khoát, cô ta rõ ràng đang mắng anh! Anh không nghe thấy sao?!"

Tô Lê nhướn mày, thêm dầu vào lửa: "Cô đang oan cho tôi đấy.

"Tôi mắng Tổng giám đốc Phương lúc nào? Tôi đã nói gì để mắng anh ta?"

Kiều Mộc Mộc tức giận, chỉ tay vào mặt Tô Lê: "Cô nói mũi Phương Khoát nhạy, nói anh ta lần theo mùi tới đây, chẳng phải đang gọi anh ta là chó sao... ư!"

"Mộc Mộc, đủ rồi!" Chưa kịp để Kiều Mộc Mộc nói hết câu, Phương Khoát đã cao giọng ngắt lời, "Đừng làm trò hề nữa!"

Kiều Mộc Mộc ngẩn người: "Em... em làm gì mà anh phải quát em như vậy..."

"Em đừng nói gì nữa!" Phương Khoát chỉnh lại tay áo, quay sang đối mặt với Tô Lê: "Tô tổng vẫn thích nói bóng nói gió như vậy. Chúng ta cũng coi như là bạn cũ, không cần phải cố ý khiêu khích tôi."

"Tôi không đồng tình với lời của Tổng giám đốc Phương." Tô Lê liếc qua Kiều Mộc Mộc, "Rõ ràng là trợ lý của anh hiểu sai lời khen của tôi, sao tự dưng anh lại đổ tội cho tôi?"

"Ai hiểu sai lời của cô chứ?!" Kiều Mộc Mộc vốn đã uất ức, giờ nghe thấy Tô Lê nói như vậy càng không chịu nổi.

Nhưng đúng lúc cô ta định bùng nổ, thì Phương Khoát, người lẽ ra phải cùng chiến tuyến với cô ta, lại chủ động ngăn cản: "Mộc Mộc! Anh đã nói em đừng nói nữa!"

Cuối cùng, Kiều Mộc Mộc không thể chịu đựng thêm, mặt đỏ bừng, cô ta đẩy mạnh Phương Khoát ra: "Rõ ràng em đang giúp anh, vậy mà anh lại cùng kẻ ngoài bắt nạt em!"

Sau khi thốt ra câu này, cô ta quay người chạy ra cửa mà không ngoái lại.

"Mộc Mộc? Mộc Mộc!" Phương Khoát bước lên hai bước định đuổi theo, nhưng chỉ có thể thở dài nhìn bóng dáng của Kiều Mộc Mộc.

Đằng sau hắn, ngoại trừ Tô Lê đang ung dung thưởng thức màn kịch, các lãnh đạo từ nhà cung cấp nguyên liệu đều cảm thấy vô cùng khó xử.

Vưu Lạp tiến lên một bước: "Tổng giám đốc Phương, chuyện này..."

Phương Khoát nghiến răng, hít thở nặng nề: "Tổng giám đốc Vưu, thật ngại quá."

"Không sao đâu..." Vưu Lạp nhìn ra phía cửa, "Phu nhân của anh..."

"Không sao, tôi sẽ xử lý chuyện này." Phương Khoát vuốt tóc một cái.

Hắn vội vàng đi tìm Kiều Mộc Mộc, trước khi rời đi còn vội nói với Vưu Lạp: "Việc hợp tác sau này cứ theo hợp đồng mà làm, tôi sẽ cử người đến làm việc với các anh."

"Vâng, vâng." Vưu Lạp mỉm cười, "Chào anh, anh đi cẩn thận, chúng tôi không tiện tiễn xa."

Phương Khoát gật đầu một cái, trước khi rời đi còn ác ý liếc nhìn Tô Lê.

Tô Lê nheo mắt lại.

Theo hợp đồng mà làm? Phương Khoát và nhà máy nguyên liệu của Vưu Lạp đã ký hợp đồng cung cấp trước đó sao?

"Tổng giám đốc Tô." Sau khi Phương Khoát rời đi, Vưu Lạp cuối cùng cũng quay sang nhìn Tô Lê.

Ông ta là một người kinh doanh, lúc này đối diện với Tô Lê, trên mặt cố nặn ra một nụ cười thân thiện: "Xin lỗi, vừa rồi có chút chuyện khiến cô phải chờ lâu." Ông ta giơ tay lên: "Chúng ta lên văn phòng nói chuyện nhé?"

Tô Lê gật đầu: "Ừm."

Hai người di chuyển đến văn phòng sang trọng của Vưu Lạp, Tô Lê không muốn vòng vo nữa, liền đi thẳng vào vấn đề: "Tổng giám đốc Vưu, trước đây nhà kho của nhà máy mới của Tô thị chưa hoàn thiện, tuy chúng ta chưa ký hợp đồng nhưng đã thỏa thuận bằng miệng về các chi tiết của giao dịch nguyên liệu.

Bây giờ chúng tôi đã sẵn sàng thực hiện giao dịch, nhưng bên anh lại đột ngột thay đổi, tăng giá thêm 3 tệ, có phải hơi quá đáng không?"

"Ôi dào, Tổng giám đốc Tô, cô cũng biết đấy, thị trường nguyên liệu hiện nay thay đổi chóng mặt, giá cả có thể thay đổi từ sáng đến tối, huống hồ là thỏa thuận chúng ta đã nói cách đây một tháng." Vưu Lạp lươn lẹo đáp, "Bên tôi cũng không còn cách nào, nhà máy còn nhiều miệng ăn lắm."

Tô Lê cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: "Tôi hiểu điều đó."

Cô vẫn hy vọng có thể giải quyết bằng cách thương lượng hợp lý: "Tôi đồng ý việc anh tăng giá, nhưng mức tăng này thực sự còn có thể thảo luận thêm.

Tổng giám đốc Vưu, chúng ta hãy nói thẳng với nhau, mức tăng hơn 3 tệ mỗi ký như vậy thực sự là điều mà phía Tô thị không thể chấp nhận. Nếu anh thật sự muốn hợp tác lâu dài với chúng tôi, hãy đưa ra một mức giá hợp lý đi."

"Tổng giám đốc Tô thật thẳng thắn." Vưu Lạp mỉm cười, "Thế này, hơn 3,7 tệ đúng là cao, vậy hạ xuống còn 3,5 tệ thế nào?"

Tô Lê xoa trán: "Tổng giám đốc Vưu, anh làm như vậy không hợp lý rồi."

Vưu Lạp tựa lưng vào ghế, giơ tay với thái độ bất cần: "Giá cả không phải do tôi quyết định đâu, thị trường giờ là vậy đấy!"

"Ha." Tô Lê nheo mắt, "Phương Khoát đã cho anh những lợi ích gì mà khiến anh đứng về phía bọn họ?"

Vưu Lạp thoáng sững sờ.

"Tổng giám đốc Vưu, tôi nói thật lòng." Tô Lê đứng dậy, chống tay lên bàn của Vưu Lạp, "Nhà máy của công ty Tâm Lan ở L thành, vận chuyển nguyên liệu của các anh tới đó chắc chắn rất tốn kém.

Tôi tin rằng anh đã nhận được lợi nhuận khá cao mới có thể bỏ qua một khách hàng quan trọng như Tô thị. Nhưng anh hãy suy nghĩ kỹ, liệu Phương Khoát có thể chịu được chi phí khổng lồ lâu dài như vậy không?"

Vẻ mặt căng thẳng của Vưu Lạp có chút giãn ra: "... Tổng giám đốc Tô quả là người thông minh."

Ông ta cúi người về phía trước, gõ nhẹ lên bàn: "Tôi cũng không còn cách nào, cô phải biết rằng, đằng sau Tâm Lan có những thế lực mạnh mẽ."

"Nhưng nhiều tiền đến tay kẻ ngốc cũng không giữ được." Tô Lê khoanh tay, từ từ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Anh cũng thấy đấy, người như Phương Khoát mang theo kiểu người đó bên mình, anh nghĩ Tâm Lan có thể đi xa đến đâu?"

Trong cuộc đàm phán, Tô Lê luôn logic rõ ràng và đưa ra những điểm có lợi cho phía mình. Thêm vào đó, màn khóc lóc và hành động thiếu suy nghĩ của Kiều Mộc Mộc vẫn còn rất rõ ràng trong đầu Vưu Lạp, khiến ông ta bắt đầu dao động.

Thấy vậy, Tô Lê nhanh chóng tiến tới: "Tổng giám đốc Vưu, anh không cần phải vì một khách hàng mà làm mất lòng một công ty khác.

Thế này, vì giá nguyên liệu đã thay đổi, chúng ta cũng có thể điều chỉnh số lượng tổng. Anh chỉ cần tăng giá thêm 0,5 tệ mỗi ký và cung cấp nguyên liệu cho Tô thị trong vòng nửa năm. Anh thấy thế nào?"

Vưu Lạp nheo mắt nhìn cô, và Tô Lê thản nhiên đón nhận ánh mắt đánh giá của ông ta.

Sau khoảng một phút, Vưu Lạp nhượng bộ: "Mỗi ký tăng thêm 0,8 tệ, cung cấp trong nửa năm."

"Được." Tô Lê gật đầu.

Cô ngồi trở lại ghế: "Tôi đã đến đây rồi, không cần trì hoãn nữa, chúng ta ký hợp đồng ngay hôm nay. Tối nay tôi bay về A thành, ngày mai sẽ sắp xếp thanh toán tiền đặt cọc."

Vưu Lạp gật đầu: "Được."

Tô Lê gọi một cuộc điện thoại về công ty, yêu cầu trợ lý điều chỉnh hợp đồng theo mức giá và thời hạn mới đã thống nhất, và gửi lại cho cô qua điện thoại. Sau khi cả hai bên xác nhận hợp đồng không có sai sót, họ ký tên và đóng dấu, chính thức hoàn thành thỏa thuận hợp tác.

Khi mọi việc xong xuôi cũng đã là chạng vạng tối, Vưu Lạp tự mình tiễn Tô Lê ra khỏi công ty: "Tổng giám đốc Tô đúng là một người trẻ đầy triển vọng."

Tô Lê duy trì sự lịch sự cơ bản, mỉm cười nhẹ: "Vẫn cần học hỏi thêm từ những người tiền bối như anh."

"Không dám nhận, bây giờ là thời của những người trẻ tuổi như các cô." Lúc này, thái độ của Vưu Lạp trở nên khiêm tốn hơn, "Hôm nay tôi thật sự có hơi quá, nhưng tôi tin cô hiểu được tình cảnh của tôi. Các công ty nhỏ như chúng tôi, chỉ cần một sai sót nhỏ là sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của các ông lớn."

Tô Lê cười nhẹ một tiếng.

Bản hợp đồng đã được ký kết, cô cũng không muốn dỗ dành đối phương thêm nữa: "Bất kể phía trên có bao nhiêu ông lớn, một công ty làm tốt công việc của mình và kinh doanh trung thực sẽ không bao giờ sai. Chẳng phải cả Tô thị và công ty của anh đều là như vậy sao?"

Vưu Lạp nghe vậy, ánh mắt thoáng vẻ bần thần: "Haha, phải, phải..."

Đúng lúc chiếc xe đặt trước của Tô Lê đã tới, cô mở cửa xe, ngồi xuống trong xe: "Tổng giám đốc Vưu, tôi đi đây, anh vào trong đi."

Vưu Lạp vẫy tay: "Chúc cô thượng lộ bình an."

Xe khởi hành và rời đi, mãi đến khi không còn nhìn thấy nhà máy nữa, Tô Lê mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô xoa trán, tựa lưng vào ghế và bắt đầu suy nghĩ kỹ lưỡng.

Giờ đây, nhà máy ở G thành của cô mới chỉ bắt đầu hoạt động, khả năng chống chịu rủi ro còn yếu, và chính vì điều này mà Phương Khoát dám mạo hiểm tấn công vào Tô thị. Chỉ không biết hôm nay là nhà máy nguyên liệu, ngày mai sẽ có sự cố ở đâu nữa.

Tô Lê không sợ, cô đã có thể giải quyết sự cố hôm nay, và cũng tự tin rằng mình có thể xử lý được mọi vấn đề khác mà Phương Khoát gây ra.

Chỉ là, nghĩ đến việc trong thời gian sắp tới phải luôn bận rộn, chạy khắp nơi để dập lửa, thời gian ở bên hai bảo bối trong nhà có lẽ sẽ bị thu hẹp hơn nữa, cô cảm thấy nhiệt huyết làm việc bị dập tắt một nửa.

Vì bị chậm hơn dự kiến, mãi đến 2 giờ rưỡi sáng hôm đó, Tô Lê mới hạ cánh xuống A thành.

Trước khi lên máy bay, cô đã gọi video cho Thẩm Mặc, thông báo tình hình của mình và bảo cô ấy ở nhà, không cần thức khuya đợi mình.

Nhưng khi ra khỏi sân bay, đúng lúc tài xế cúi xuống mở cửa xe cho cô, dưới ánh sáng mờ ảo của đèn đường, cô nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Thẩm Mặc.

Tô Lê sững người trong giây lát, cơn gió đêm thổi tung mái tóc cô, cơ thể có chút lạnh, nhưng trái tim cô bỗng trở nên ấm áp lạ thường.

Cô bước vào xe, vừa ngồi xuống liền bị Thẩm Mặc nắm lấy tay: "Mệt lắm rồi nhỉ?"

"Ừm." Tô Lê khẽ đáp.

Cô nũng nịu tựa đầu vào vai cô ấy, dịu dàng nói: "Vốn là không còn sức nữa, nhưng vừa thấy Thẩm tổng, đột nhiên lại khỏe lên rồi."

"Ngủ đi." Thẩm Mặc đau lòng vuốt ve má cô, "Đến nhà chị sẽ gọi."

Tô Lê chăm chú nhìn cô, sau đó từ từ lắc đầu: "Không muốn."

"Ừm." Thẩm Mặc hơi ngạc nhiên.

"Ưm..." Tô Lê tiến lại gần, dụi dụi má vào làn da mềm mại của cô, "Muốn ngắm nhìn chị."

Thẩm Mặc mỉm cười, vòng tay ôm lấy cô.

Cô hỏi: "Nhìn chị có thể giải mệt không?"

Bên ngoài cửa sổ xe, tài xế đã sắp xếp xong hành lý đơn giản của Tô Lê, ngồi vào ghế lái và khởi động xe. Trong xe không bật nhạc, ngoài tiếng động cơ của chiếc xe điện, Tô Lê chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của cô và Thẩm Mặc.

"Không chỉ giải mệt." Tô Lê hôn nhẹ lên cằm của Thẩm Mặc, hạ giọng trả lời, "Thẩm tổng là liều thuốc, chữa bách bệnh."

Thẩm Mặc chớp mắt, khuôn mặt dần dần ửng đỏ.

Ngay sau đó, cô ghé vào tai Tô Lê, ngượng ngùng thì thầm hỏi: "Đã biết chị là thuốc trị bách bệnh, vậy tại sao trước đó lại không để chị đến đón?"

"Vì sợ lỡ đâu chị tan chảy mất thôi." Nói rồi, Tô Lê nắm tay Thẩm Mặc, khẽ đặt lên môi một nụ hôn nhẹ nhàng kiềm chế.

Ánh đèn neon nhiều màu sắc phản chiếu qua cửa sổ xe, chiếu rọi vào đôi mắt dịu dàng của Thẩm Mặc. Cô mỉm cười, đẹp như một bức tranh sơn dầu không thật.

Tô Lê liếc nhìn tài xế đang chăm chú lái xe phía trước, không nhịn được, nhanh chóng hôn lên khóe miệng của Thẩm Mặc một cái.

Trong không gian yên tĩnh của chiếc xe, tiếng tim đập nhanh của cả hai người đồng điệu, vang lên rõ rệt trong màn đêm tĩnh lặng.