Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Chương 109: Mạt Thế Nguy Thành 3 Sửa Chương



Khi tận thế vừa mới bắt đầu Tô Noãn vì tham sống sợ chết nên cố tình ái muội không rõ ràng với tiến hóa giả Dương Chiêu nhằm tìm kiếm sự che chở, bởi vậy nên bị bạn trai Chu Dương bỏ rơi không thương tiếc. Về phần Dương Chiêu, sau khi chơi đùa cô xong anh ta cũng vứt bỏ không chút lưu tình, khiến cô trở thành đồ chơi của một vài tiến hóa giả cấp thấp.

Mà kết cục của một món đồ chơi thì không kéo dài được mấy ngày, cô trở thành đồ ăn của zombie… Ngay cả cơ hội gặp mặt nam phụ La Tẫn cũng không có, đúng là đáng buồn!

Thế giới này tương đối đặc biệt, ngoại trừ nam phụ La Tẫn, nam cặn bã Chu Dương Dương Chiêu và một vài người khác, nếu cố tiện tay công lược cũng có thể kiếm được đồng vàng.

Vì hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ Tô Noãn phải trở thành một thiên kim tiểu thư đáng thương chỉ còn lại mỗi tiền tại thời tận thế, thời điểm cô xuyên tới là lúc tận thế đã đến.
Nếu cô nhớ không lầm thì chuyện vừa xảy ra là phân cảnh Chu Dương mới cứu được bạn gái cũ Triệu Dịch Nhiên đang lưu lạc một thân một mình, hơn nữa còn mang bạn gái cũ vào biệt thự nhà Tô Noãn sau đó diễn ra một màn cãi vã với cô.

Lúc này Triệu Dịch Nhiên vẫn chưa tiến hóa, cô ta chỉ là một cô gái đáng thương cơ khổ mà thôi. Tô Noãn để bụng chuyện Chu Dương đối xử tốt với Triệu Dịch Nhiên nên không cho phép nữ chính ở nhà mình, vì thế nên cô đã cãi nhau dữ dội với Chu Dương.

Chu Dương ném vỡ vật đính ước của hai người, đó là một pho tượng thủy tinh điêu khắc dáng vẻ của cô khi tham gia một cuộc thi múa trước đây.

Cốt truyện vừa đến, cô lập tức nhập vai.

Chớp đôi mắt, hai mắt của cô đỏ ửng trong tích tắc, cô cắn môi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Chu Dương.
Một Tô Noãn vốn đang cuồng loạn to tiếng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, Chu Dương nhíu mày quay đầu lại, lập tức thấy hai mắt của cô đỏ sậm thì cũng sững người.

“Anh nói không sai, thế giới biến thành như hiện tại, chính chúng ta cũng không biết bản thân có thể sống được bao lâu nữa, cứu một mạng người hẳn là điều nên làm, thế nhưng…” Tô Noãn cắn môi nhìn Chu Dương, cố nén nước mắt: “Anh cứu cô ta không có nghĩa là không màng ngày đêm cực nhọc, không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng để chăm sóc, cô ta còn dựa vào ngực anh để uống thuốc nữa. Anh có nghĩ tới cảm nhận của em không? Mặc kệ cô gái muốn quyến rũ bạn trai mình ở trong nhà mình ư?”

Có lẽ nhận thấy cô đã lấy lại bình tĩnh, Chu Dương cố nén tức giận mà nói đạo lý: “Dịch Nhiên bị lạc mất người nhà, còn đang rất sợ hãi, thể trạng của cô ấy cũng đang rất yếu nên anh mới phải chăm sóc, đã là lúc nào rồi em còn giở cái tính đại tiểu thư ra chứ!”
Tính đại tiểu thư?

Tô Noãn cười lạnh… Dịch Nhiên, Dịch Nhiên, gọi nhau thân thiết ghê, chắc sắp chăm sóc đến trên giường tới nơi rồi, thế mà còn dám trách bạn gái tính tình đại tiểu thư.

Cô khinh bỉ trong lòng, ngoài mặt vẫn kiên quyết: “Em không muốn tranh luận với anh, em chỉ biết cô ta ở trong nhà em, còn dám quyến rũ bạn trai em, nên em phải đuổi cô ta đi ngay lập tức, cô ta không được ở lại nhà em!”

Lửa giận mà Chu Dương cố kiềm chế lên lần thứ hai bốc lên, anh ta cười lạnh: “Phải không, Dịch Nhiên, một cô gái yếu đuối bơ vơ không nơi nương thì không được ở, còn Dương Chiêu và đám đàn em của anh ta thì ở được chắc?”

Tô Noãn lắc đầu: “Không giống nhau, Dương Chiêu là tiến hóa giả, anh ta và người của mình ở lại để bảo vệ an toàn cho chúng ta.”

Chu Dương cười lạnh khinh thường: “Nói tới nói lui thì cô cũng chỉ đang bắt nạt kẻ yếu mà thôi, đều là phụ nữ với nhau sao cô máu lạnh thế hả, một hai phải ức hϊếp một cô gái bơ vơ không nơi nương tựa!”
“Anh là bạn trai của em, em muốn đuổi người phụ nữ đã ở nhà em còn không biết mang ơn, đi quyến rũ bạn trai của em thì có gì sai!” Tô Noãn lớn tiếng, nhưng ngay giây sau, cô nhìn thấy trên mặt Chu Dương hiện lên vẻ đầy châm chọc.

“Cô còn nhớ tôi là bạn trai cô à? Vậy lúc cô lừa dối bạn trai mình, mặc váy ngắn bưng rượu vang đỏ đi tìm Dương Chiêu thì sao, cô có đặt người bạn trai này vào mắt không?” Chu Dương tiến về phía trước một bước, nhìn cô từ trên cao xuống, trên gương mặt tuấn lãng không hề che giấu sự chán ghét.

“Nếu Dương Chiêu đồng ý thì giờ sợ đầu tôi mọc sừng rồi, nực cười!” Cười lạnh một tiếng, Chu Dương xoay người đi thẳng ra ngoài, vừa đi vừa lạnh lùng lên tiếng: “Tôi không muốn cãi nhau với cô, Dịch Nhiên sẽ ở lại đây, bất kể cô có muốn hay không.”
Dứt lời, anh ta sập cửa phát ra một tiếng “rầm”, rồi lập tức bỏ đi.