Chẳng có ai dư thừa cảm xúc để đi thông cảm cho một cô tiểu thư được nuông chiều từ bé cả. Dù sao giờ đã là mạt thế rồi, họ cũng không biết bản thân có thể sống được đến ngày mai hay không, lấy đâu ra sự nhàn rỗi để đồng cảm với một cô tiểu thư đã được sống trong sung sướиɠ mười mấy năm, có khi còn nhiều hơn thời gian hưởng thụ cả cuộc đời họ cộng lại.
Sau khi ăn xong, đoàn người xem lại bản đồ rồi quyết định tiếp tục đi về phía trước.
Trên con đường này, phía trước đâu đâu cũng là những thị trấn và thành phố nhỏ, ở đây ít người, thây ma cũng không nhiều như ở An thành.
Lúc chiều, bọn họ may mắn đi qua một trạm xăng, sau khi đổ đầy bình, bọn họ còn lấy hết đồ chứa trong cây xăng, tiếp đó họ lấy được bao nhiêu xăng thì gắng lấy từng ấy rồi mới lên đường. Đợi đến khi chạng vạng tối, cuối cùng họ cũng chọn được một bãi đất trống bên đường, đậu bốn chiếc xe cạnh nhau xong, đám người quay lại bãi đất dựng trại, sử dụng những lon rỗng treo lên sợi dây thừng sau đó mắc ngang cái giá đỡ để tạo thành một hàng rào phòng thủ.
Chỉ cần chạm vào sợi dây, những chiếc lon sẽ vang lên và cảnh báo cho bọn họ.
Đây là phương pháp đơn giản bọn họ học được sau khi tận thế tới. Mấy ngày nương náu ở Tô gia có lẽ là khoảng thời gian hiếm hoi mà bọn họ thấy an tâm nhất, chứ trước giờ họ đều dựa vào phương pháp này để cảnh giác.
Sợ rằng ngọn lửa sẽ thu hút lũ thây ma nên họ đã dùng tấm bạt đen ở trên xe ô tô để bao quanh ngọn lửa, hai người đứng canh bên ngoài, những người còn lại thì ngồi quanh đống lửa ăn cơm. Dương Chiêu vừa nướng miếng thịt bò được bọc kín trên lửa vừa cười như không cười quay đầu lại nhìn vị tiểu thư nhỏ bé đang ngồi trong góc.
Anh ta không tin cô có thể tiếp tục nhịn mà không ăn gì.
Tô Noãn thật sự rất đói, cô bắt đầu tìm kiếm đồ ăn.
Cô mở ba lô ra, đầu tiên lấy ra một hộp thịt bò đóng hộp, sau đó là một hộp sữa chua, một hộp mì gói và một chai nước suối.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Dương Chiêu, cô lại lấy trong túi ra một chiếc đèn cồn nhỏ... Cô nấu mì gói với thịt bò đóng hộp sau đó uống sữa chua.
Ngửi thấy mùi mì ăn liền chua chua, Dương Chiêu và Đại Hùng nhìn xuống miếng thịt khô trên tay mình, rồi lại nhìn dáng vẻ của cô một miếng mì gói, một ngụm sữa chua, bỗng nhiên hai người cảm thấy đồ ăn của mình thật khó nuốt.
Sau khi Tô Noãn ăn no, cô lại lấy từ balo ra một tấm thảm chống ẩm đã được gấp gọn, mở ra trải xuống đất, sau đó nằm xuống, lấy balo làm gối, kéo mũ xuống che mặt, cả quá trình đều hết sức thong thả. Nhìn thấy dáng vẻ không chút sợ hãi nào của cô, Đại Hùng và những người khác đều vô thức nhìn Dương Chiêu, dường như trong mắt họ đều biểu đạt một suy nghĩ: Cô gái này nhìn có vẻ không dễ khuất phục thế đâu.
Dương Chiêu hung hăng cắn một miếng thịt bò khô.
Chỉ là một con nhóc mà thôi, bây giờ kiêu ngạo như thế, cứ đợi đến khi gặp thây ma, xem cô có thể tiếp tục giả vờ bình tĩnh được nữa không!
Bôn ba cả một ngày trời, mọi người đều đã thấm mệt, sau khi dập tắt ngọn lửa, ai nấy đều bắt đầu nghỉ ngơi.
Tô Noãn nằm trên tấm thảm ngủ ngon lành, 38 không ngừng lải nhải trách cô vô tâm ở bên tai, cô thật sự rất bất lực.
Sự vô tâm này của cô là do "hình thức nhiệm vụ" gây ra, cũng không thể hoàn toàn trách cô chứ. Hơn nữa, chỉ có nghỉ ngơi đầy đủ mới giúp tinh thần thoải mái để hoàn thành tốt nhiệm vụ. Nếu như ngày nào cũng trong trạng thái nơm nớp sợ hãi, lo âu, cô làm sao có thể công lược được các mục tiêu của nhiệm vụ chứ? 38 vẫn ngoan cố cho rằng cô đang cưỡng từ đoạt lý, nó cứ tiếp tục cãi không cho cô ngủ. Đúng lúc này, Tô Noãn bỗng nghe thấy một tiếng động rất nhỏ.
Giác quan của cô trở nên nhạy bén hơn sau khi tu hành với Bạch Ấn, tuy tu vi hiện tại mới chỉ bằng 1/10 khi trước, nhưng như vậy cũng đủ để cô phát hiện tình hình sớm hơn những người khác.
💚 Cảm ơn bạn Not Qwen Lol đã tặng ánh kim đề cử truyện nha 😘😘😘