“Ngồi xuống, anh cao quá.” Tô Noãn lấy hai que tăm bông chấm cồn, ra lệnh cho Đại Hùng.
Đại Hùng rất nghe lời vội vàng ngồi xuống thảm chống ẩm, Tiểu Ngũ cũng nhanh mắt đi qua, cười nịnh nọt lấy đèn pin trong tay Tô Noãn soi vào miệng vết thương.
Tô Noãn cầm tăm bông, chuẩn bị dùng kim chỉ khâu lại, bảo Đại Hùng bỏ cánh tay đang che ra… Anh ta vừa buông tay, miệng vết thương đỏ đen lập tức hở ra, máu tươi tuôn trào nhuộm đỏ cả màn đêm.
Nhìn miệng vết thương nhiễm trùng dính đầy máu, Tô Noãn nhanh chóng dùng tăm bông lau hai bên vết rách để sát trùng, sau đó thành thục khâu lại…
Không có thuốc tê, Đại Hùng đau đến mức cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng trước sau vẫn cắn chặt răng không rên tiếng nào.
Phía bên kia, Dương Chiêu nhìn người phụ nữ trực tiếp cởϊ qυầи áo, cười lạnh giơ súng: “Đối với loại đàn bà ác độc như cô, ông đây không cứng nổi.” Mặc dù đang ở thời mạt thế, nhưng anh ta vẫn chưa đến mức đói bụng vơ quàng, anh ta chỉ vơ….
Một tiếng "đùng" lớn vang lên, Dương Chiêu thu súng lại, phát hiện có mấy người đang vây quanh một chỗ, tò mò đi qua thì nhìn thấy vị tiểu thư xinh đẹp nào đó đang cúi đầu tập trung khâu miệng vết thương cho Đại Hùng.
Kỹ thuật của cô rất tốt, dụng cụ cũng rất chuyên nghiệp. Dù miệng vết thương sau khi khâu lại trông cực kỳ dữ tợn, nhưng bù lại không còn chảy máu nữa.
Sau đó anh ta thấy cánh tay trắng ngần của cô dùng tăm bông tẩm thuốc bôi lên, rồi băng bó lại… Đợi đến khi xử lý vết thương của Đại Hùng xong, những người khác đã mang thi thể của thằng nhóc cứng đầu và bốn mắt về.
Trên cổ hai người đều bị thủng vài lỗ, vừa nhìn là biết do người phụ nữ phi dao kia làm. Đồng đội sớm chiều ở chung không chết trong tay tang thi, mà lại chết trong tay con người… Bọn họ trầm mặc chôn xác hai người, khi làm xong thì trời cũng đã sáng.
Tô Noãn vẫn ngồi trên xe với Dương Chiêu và Tiểu Ngũ, Đại Hùng ngồi ở ghế phụ đột nhiên giống hệt cô vợ nhỏ, gọi một tiếng cô Tô vô cùng cung kính.
Dù sao thì mạng chó cũng là nhờ người ta cứu.
Ô tô tiếp tục chạy về phía trước, Dương Chiêu quay đầu nhìn cô gái xinh tươi vẫn sạch sẽ thoải mái như lúc đầu, cuối cũng không nhịn được mở miệng.
“Em tiến hóa từ khi nào?” Một tiểu thư yêu kiều như thế, vậy mà cũng có thể trở thành tiến hoá giả, hơn nữa thoạt nhìn có vẻ không yếu.
Tô Noãn liếc mắt nhìn anh ta, nhàn nhạt nói: “Từ mấy ngày trước rồi!”
Dương Chiêu nở nụ cười ác ý: “Bảo sao ngày đó em dám đi thành An tìm vật tư… Nếu bạn trai em mà biết, chắc tiếc đứt ruột.” Tô Noãn lười biếng nâng mí mắt: “Anh ta không còn là bạn trai tôi nữa, tôi đã đưa phí chia tay rồi.”
Dương Chiêu trợn mắt, ho khan một tiếng sau đó trầm giọng nói: “Ừ, coi như em còn có mắt nhìn, biết anh ta kém xa tôi.”
Tô Noãn quay phắt qua, thấy Dương Chiêu với vẻ mặt kiểu “em không cần giải thích, tôi hiểu mà.”
“Ngoài miệng nói không thích tôi, nhưng thân thể lại rất thành thật, thấy em vì tôi, không những không so đo chuyện lúc trước Đại Hùng xúc phạm, đã vậy còn cứu anh ấy nhiều lần như vậy, tôi… sẽ miễn cưỡng chấp nhận em nhào vào ngực tôi.”
Đại Hùng ngồi phía trước nghe vậy thì cả người chấn kinh, khuôn mặt lộ vẻ u sầu.
Anh ta sợ vị thiên kim tiểu thư này nhớ lại việc trước đây anh ta nói không lựa lời, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, thế mà… Lão Dương đúng là không phải người, chỉ nghĩ cho bản thân, còn kéo anh ta làm đệm lưng. Tuy Dương Chiêu nói như thế, nhưng đúng thật là Tô tiểu thư người ta đã cứu mạng Lão Hùng nhà anh ta những ba lần, anh ta mà còn tỏ thái độ với cô thì đúng là không phải đàn ông.
Ho khan một tiếng, Đại Hùng cố gắng điều chỉnh gương mặt thô kệch của mình sao cho nhìn thân thiện nhất, quay đầu lại nhìn Tô Noãn.
“Cô Tô, Lão Hùng tôi trước giờ là người nói mà không biết nghĩ, nếu lúc trước tôi lỡ có nói gì không xuôi tai, cô cứ coi như tôi đánh rắm thôi, đừng chấp nhặt với loại người thô bỉ như tôi, về sau chỉ cần là việc cô Tô phân phó, Lão Hùng tôi tuyệt đối sẽ không trốn tránh!”
Tô Noãn cười như không cười ngẩng đầu nhìn Đại Hùng: “Tuy miệng anh rất thiếu đánh, nhưng tội không nặng đến nỗi chết, hơn nữa trông anh khá chính trực, nên tôi mới ra tay cứu giúp, ai biết… làm người nào đó tự mình đa tình hiểu lầm.” Nửa câu sau là nói về Dương Chiêu.
Đại Hùng cười khà khà, liếc nhìn Dương Chiêu một cách mờ ám, rồi quay người ngồi ngay ngắn lại.
Bị chửi là tự mình đa tình, Dương Chiêu cũng không xấu hổ, vẫn đùa cợt nói: “Nếu em cảm thấy mình hơi ngại chủ động thì cứ nói, để tôi chủ động cũng không sao, tối nay tôi sẽ tìm một cơ hội đến chỗ em…”
Tô Noãn cúi đầu khẽ cong khoé miệng, lấy khăn lông nhẹ nhàng lau thanh trường đao, ánh sáng lạnh lẽo của thân đao chiếu vào nơi nào đó giữa hai chân Dương Chiêu, nụ cười anh ta lập tức cứng đờ, theo bản năng kẹp chân lại, dịch người sang phía bên kia.