Đám Đại Hùng ngơ ngác, hơi không dám tin: “Bây giờ còn có thứ nguy hiểm hơn cả tang thi ư?”
Dương Chiêu cũng hơi khựng lại, trầm tư giây lát, sau đó nặng nề mở miệng: “Tô Noãn nói đúng, tuy hiện giờ chúng ta đang khan hiếm thức ăn, nhưng… nơi này đúng thật là có chỗ không thích hợp, vừa rồi là tôi bốc đồng, chúng ta đi thôi.”
Đám Đại Hùng lập tức sửng sốt: “Lão Dương, chúng ta đi rồi, vậy vấn đề thức ăn xử lý thế nào đây, chúng ta sắp không trụ nổi nữa…”
Vào thời điểm quan trọng, Dương Chiêu cũng không đùa giỡn nữa, nghiêm túc nhìn Đại Hùng: “Điều anh nói chẳng lẽ tôi không biết?”
Đại Hùng cứng họng, môi giật giật, sau đó thở thật dài, lưu luyến bịn rịn quay đầu nhìn thị trấn, cuối cùng, xoay người theo sau Dương Chiêu tiếp tục đi về phía trước. Khi trời chập tối, đột nhiên bọn họ tìm thấy một khoảnh đất có một căn lều và hai chiếc xe, bên trong lều trống không, may mắn thay cả hai xe còn xăng, chỉ là bị hư hỏng nhẹ, cần sửa chữa.
Hai mắt Dương Chiêu lập tức sáng rực lên, trong đội ngũ bọn họ có rất nhiều người biết sửa xe.
“Mẹ kiếp, được cứu rồi, không cần phải dựa vào hai cái đùi nữa!” Đại Hùng tùy tiện tìm một chỗ ngoài lều trại ngồi xuống.
Dương Chiêu cuối cùng cũng lộ vẻ vui mừng, sắp xếp mấy người Tiểu Ngũ đi sửa xe, những người khác đi canh gác xung quanh.
Tô Noãn liếc nhìn đám người bận rộn, sau đó ngồi xuống dựa vào lều trại, mở balo chuẩn bị bữa cơm tối cho mình.
Dùng cây khò lửa nướng bít tết, uống một lon nước ép đào, cũng không tệ lắm, vừa đủ no.
Mùi hương bò bít tết thoang thoảng trong không khí, những người đàn ông xung quanh bắt đầu nuốt nước miếng… Dương Chiêu ngồi bên cạnh thấy Tô Noãn ăn vô cùng ngon miệng, bụng cũng réo lên, trong lòng cạn lời. Anh ta hơi hoài nghi vị thiên kim tiểu thư này đang cố ý, chỉ vì ngày đầu tiên anh ta cố tình không cho cô ăn hòng khiến cô chịu thua, nên bây giờ cô mới cố ý ngồi ở đây hành hạ đám người đói đến ngực dán vào lưng như bọn họ.
Đại Hùng đang hỗ trợ nâng xe để Tiểu Lục Tử nằm xuống sửa, ngửi được mùi thịt, nuốt nuốt nước miếng, sau đó không quay đầu sang sảng nói: “Cô Tô, cái lều trại đó đêm nay là của cô, chuyện này lão Hùng tôi làm chủ được, cô vào đó ăn vào đó ngủ được không?”
Đừng ở ngoài này khiến bọn họ phát thèm là được.
Tô Noãn nhướng mày, quay đầu chui vào lều trại.
“Lão Hùng à, cô Tô nhìn có vẻ có không ít đồ ăn, sao lão Dương lại không cho chúng ta xin một ít chứ.” Tiểu Lục Tử đang sửa xe không kìm được nói thầm, âm thanh rất nhỏ, nhưng thính giác của Tô Noãn nhạy hơn bất cứ ai. Cô lập tức cười khẽ một tiếng, tưởng gì, hoá ra là do Dương Chiêu không cho phép.
Sau đó cô nghe thấy Đại Hùng mắng Tiểu Lục Tử một câu rồi trầm giọng mở miệng: “Chúng ta đều là đàn ông con trai, có đói mấy cũng không sợ, cô Tô được nuông chiều từ bé, đưa đồ ăn cho chúng ta rồi lỡ sau này không kịp bổ sung thì sao, cậu định để một cô gái cùng chịu đói với chúng ta à!”
Tiểu Lục Tử thất vọng “ừm” một tiếng không nói chuyện nữa, tập trung sửa xe.
Cô đúng là cố ý, nhưng không phải cố ý khiến bọn họ thèm, mà là vì… cô biết trong hoàn cảnh sinh tồn ở thời mạt thế này, lòng người có thể trở nên đáng sợ đến cỡ nào, dù một mình cô vẫn đủ khả năng bảo vệ bản thân, nhưng chung quy lại, con người là động vật quần cư, cô vẫn muốn có vài người đồng đội, mà những người đó, phải là người đáng tin cậy. Trong hoàn cảnh sinh tồn có thể tử vong bất cứ lúc nào, dù đói bụng đã hai ngày, nhưng mười người này, không ai nhắm vào đồ ăn của cô.
Có lẽ là vì Dương Chiêu đã dặn dò từ trước, cũng có lẽ do thân phận tiến hóa giả của cô, nhưng cô tin, dù cô không phải là tiến hóa giả, những con người bình phàm sinh hoạt tại những tầng dưới của đáy xã hội này cũng sẽ không làm ra chuyện cướp đồ ăn của cô.
Từ đôi mắt bọn họ cô có thể đoán ra, lúc bọn họ nhìn cô ăn, trong mắt có sự hâm mộ, mong mỏi, thậm chí còn có cầu xin… nhưng không hề có sát khí dữ tợn.
Không thể không nói, ánh mắt của Dương Chiêu không tệ, anh ta thành lập nhóm người này, dù ở thời mạt thế, nhưng vẫn xưng được là người.