Một đám đàn ông thô lỗ bỗng nhiên yên tĩnh, giọng nói của Đại Hùng đang ôm bé gái bên cạnh cũng mang theo lo lắng, nghẹn ngào.
"Lão Dương, lão Dương, anh nhìn con bé xem, nó vẫn chưa tỉnh lại, phải làm sao đây, làm sao bây giờ…" Dáng vẻ của Đại Hùng như tìm thấy con gái thất lạc của mình, hai mắt anh ta đỏ hoe.
Tô Noãn ngăn cản Dương Chiêu đang chuẩn bị đi tới đó: "Anh xử lý chỗ này đi, để tôi xem thử."
Dương Chiêu gật đầu, sau đó lấy dao găm ra đặt lên trán tang thi, dừng một lát, anh ta trầm giọng nói: "Chúng tôi sẽ bảo vệ con của cô."
Một tiếng động nhỏ vang lên, con tang thi ngã xuống đất.
Dương Chiêu lau dao găm rồi cất đi, xoay đầu thì thấy Tô Noãn bế đứa bé từ trong tay Đại Hùng, quan sát một lát, sau đó trả lại cho Đại Hùng, an ủi anh ta: "Con bé ốm yếu quá, bị đói nên ngất xỉu, để tôi làm ít đồ ăn cho nó." Nói xong, cô quay lại lều vải, phía sau, Dương Chiêu nghĩ một lát, cuối cùng quyết định không đi vào theo. Chỉ mới qua một lúc đã thấy Tô Noãn cầm một lon sữa bột đi ra.
Khóe miệng anh ta giật giật, mấy người Đại Hùng cũng ngơ ngác.
Tô Noãn lười quan tâm bọn họ nghĩ gì.
Lúc đó trong nhà kho tình cờ phát hiện có cả sữa bột, bên cạnh là đồ cô muốn dọn đi vì vậy cô nhân tiện mang theo một ít luôn, nhưng không ngờ lại thật sự có ngày dùng đến.
"Con bé quá gầy yếu, không ăn được đồ ăn của mấy người, nấu nước pha sữa bột cho nó đi."
Mấy tên đàn ông Đại Hùng Đại lóng ngóng bận bịu chuẩn bị pha sữa bột cho Nám Nám, Tô Noãn nhìn thấy vậy thì thấy hơi buồn cười, Dương Chiêu bên cạnh sáp lại gần cô rồi đê tiện nói: "Đợi sau này chúng ta sinh con gái, tôi nhất định sẽ bảo vệ mẹ con em thật tốt." Tô Noãn nhướng mày nhìn anh ta: "Tôi không bao giờ có định sinh con trong thời buổi này."
"Vậy thì chờ mạt thế qua đi." Giọng nói của Dương Chiêu rất ấm áp: "Sinh con gái, đặt tên là Dương Tiểu Noãn. . ."
Tô Noãn nhìn anh ta rồi cố tình nói: "Mạt thế trôi qua, nhà tôi còn có gia sản mấy tỉ đợi tôi về thừa kế, đến lúc đó tôi đâu thèm để ý đến tên đàn ông nghèo như anh."
"Em…" Dương Chiêu nghiến răng ken két, lần đầu tiên tự đáy lòng cảm thấy mạt thế cũng không phải không có chỗ tốt. Tối thiểu, ở mạt thế, cái cô thiên kim tiểu thư này và gã đàn ông nghèo kiết xác như anh ta cũng ngồi ngang hàng.
Thì ra anh chàng này cũng có tâm bệnh, trước mạt thế chắc canh ta là một tên đàn ông buồn rầu vì nhà vì xe đây, ha ha ha. Nhóm Đại Hùng vây quanh đống lửa dè dặt cẩn thận đút sữa bột cho Nám Nám, đến khi con bé cuối cùng cũng uống vào, mấy tên đàn ông đồng loạt hoan hô, y như trúng được giải lớn vậy.
"Uống rồi uống rồi, mau xem đi con bé uống rồi..."
Đại Hùng hưng phấn đập Tiểu Ngũ lảo đảo một phát, Tiểu Ngũ đau đến mức nhe răng nhưng trên mặt vẫn rất hớn hở.
Tô Noãn thấy cảnh đó thì khóe mắt cũng cong lên, nhưng đúng lúc này, cô bỗng ngẩng đầu nhìn qua hướng huyện thành mà hôm nay vừa đi ngang qua.
"Dương Chiêu..." Cô nặng nề gọi một tiếng.
Dương Chiêu nhận ra giọng cô khác thường, vội trở lại bên cạnh cô: "Sao vậy?"
"Nói bọn họ cảnh giác đi, có thứ gì đó sắp tới." Cô nhìn về hướng đó, cảm nhận được hơi thở, sắc mặt trở nên nghiêm nghị hơn: "Một thứ rất khó đối phó." Dương Chiêu biết cảm giác của cô nhạy bén hơn anh ta nhiều, nhìn mặt sắc của cô, trong lòng lập tức trầm xuống, dặn dò một câu "em cũng phải cẩn thận" sau đó quay người lớn tiếng nói.
"Tất cả mọi người cảnh giác, có thứ gì đó đang đến gần!" Khi anh ta vừa cất tiếng, đám Đại Hùng đồng thời ngẩng đầu lên nhìn, sau đó không hề do dự lập tức di chuyển.
Dương Chiêu bình tĩnh bố trí mọi chuyện nhanh chóng, gọi người đang canh gác về, sắp xếp cho hai người giỏi bắn súng nằm rạp trên nóc xe, mấy người khác có súng núp ở sau thân xe canh gác, còn anh ta thì đứng sừng sững ở đấy, nhìn về phương hướng huyện thành.
Tô Noãn nhìn cô bé Nám Nám được Đại Hùng nhét vào trong lòng cô, hơi nhíu mày.
Cô định đi giúp bọn họ, nhưng nhóm Đại Hùng nhất quyết bảo cô ở trong lều với đứa bé này, lý do rất đơn giản: bọn họ nhận thức ăn của cô, vậy thì có nghĩa vụ phải bảo vệ cô, mặc dù cô là tiến hóa giả, nhưng là một đám đàn ông, không phải tình huống bất đắc dĩ thì sẽ không bắt một cô gái trẻ ra mặt bảo vệ họ. Cô cạn lời, ôm đứa bé trên mặt đã khôi phục ít hồng hào, đứng trong lều mở hé một góc lều vải nhìn ra ngoài, để phòng khi bọn họ cần giúp đỡ thì cô có thể hành động càng sớm càng tốt.
Ngay khi bọn họ tập trung toàn bộ tinh thần cảnh giác, chỗ con đường bên kia cuối cùng cũng có động tĩnh... có tiếng gào khóc cầu cứu như quỷ khóc sói tru.