Sau khi bước vào siêu thị, bọn họ mới hiểu tại sao lại có nhiều zombie tụ tập bên ngoài như vậy. Là do có hàng chục người bị mắc kẹt bên trong nơi này.
Cũng may trong này là siêu thị, có đủ hết vật tư sinh tồn, nếu không thì những người này đã không trụ được lâu như vậy.
Những người bị mắc kẹt nhìn thấy có người đi vào, còn tưởng rằng là đến cứu bọn họ, nhưng giây tiếp theo họ nhận ra, đám người đó chạy thẳng đến khu đồ ăn, như hổ đói vừa ăn vừa đóng gói, trông còn thảm thương hơn những người bị mắc kẹt ở đây.
Tô Noãn một tay bế Nám Nám theo sau đám người Đại Hùng, thản nhiên bỏ những thứ cần thiết vào trong nhẫn không gian. Phía sau bọn họ còn có một nhóm người cẩn thận bám theo, muốn dựa vào sự bảo hộ của bọn họ để tìm kiếm thức ăn. Vì vậy Tô Noãn cũng chỉ lấy một ít, còn lại đều để lại đủ cho những người phía sau. Lúc Dương Chiêu đuổi kịp thì nhìn thấy Tô Noãn đứng trước kệ đồ tìm bình sữa cho Nám Nám. Trong lòng thấy hơi buồn cười, còn cảm thấy dáng vẻ đứng bế đứa bé của vị tiểu thư yêu kiều nào đó dịu dàng chết mất.
Sau này có con với cô rồi cùng cô đi mua bình sữa cho bé con, cảnh tượng ấy chắc chắn sẽ trông vô cùng hạnh phúc.
Nhìn thấy Dương Chiêu, Tô Noãn nhướng mày: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau đi giúp đám Đại Hùng đi.”
Zombie cũng đã tràn vào trong siêu thị, nhóm người Đại Hùng đang nổ súng ầm ầm gϊếŧ chúng. Hơn nữa đám zombie bên ngoài cũng sắp tràn vào, bọn họ không còn nhiều thời gian.
Dương Chiêu híp mắt cười nói tuân mệnh, quay người chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa xoay đi, anh ta đã đột nhiên ngây người.
“Là mấy người à?”
Tô Noãn cũng đã cảm thấy gì đó, cô ôm Nám Nám quay đầu lại, nhìn thẳng vào ánh mắt không dám tin trong phút chốc đã chuyển thành vui mừng của Chu Dương. “Noãn Noãn, Noãn Noãn em không sao… em không sao, tốt quá rồi, em không sao thì tốt quá rồi!” Viền mắt Chu Dương như ửng đỏ lập tức, anh ta vô thức tiến lên phía trước nhưng lại bị Dương Chiêu nghiêng mình chặn lại.
“Noãn Noãn…” Chu Dương nhìn Dương Chiêu, rồi lại nhìn Tô Noãn, chỉ thấy vẻ mặt Tô Noãn lúc này rất lạnh nhạt xa cách.
“Tôi không sao, cảm ơn anh đã quan tâm.” Tô Noãn ôm lấy Nám Nám đang ngoan ngoãn nằm trên vai, gật đầu cười mỉm với Chu Dương.
Đúng lúc này, mấy người Đại Hùng vác súng trở về, vui vẻ hét lên: “Cô Tô, chúng tôi tìm thấy kho ướp lạnh ở bên dưới.”
Kho ướp lạnh à… Tô Noãn khẽ nhướng mày, cô thích nhất chỗ này đấy.
Cô càng lúc càng thấy mệt mỏi khi phải gặp mặt Chu Dương, còn phải nhìn dáng vẻ ra vẻ thanh cao của Triệu Dịch Nhiên. Vừa định rời đi, cô lại nghe thấy những lời nói vội vàng của Chu Dương. “Noãn Noãn, anh… xin lỗi, là anh có lỗi với em, anh biết em chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh, nhưng anh vẫn muốn nói, anh thật sự xin lỗi em.” Nghĩ đến sự dằn vặt mấy ngày nay, rồi nhìn cô gái vẫn còn sống đứng trước mặt anh ta, trong lòng Chu Dương vừa buồn vừa vui. Anh ta còn định nói thêm gì đó nhưng đã bị Tô Noãn xua tay cắt ngang.
“Đó đều là chuyện trong quá khứ, anh đừng nhắc lại nữa, với lại tôi cũng đã sớm quên hết rồi.”
Gương mặt Chu Dương đanh lại khi nghe những lời cô nói.
Đúng lúc này, Triệu Dịch Nhiên ở bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng.
“Cô Tô không sao thì tốt, mấy ngày nay tôi cứ áy náy mãi, nếu không phải khi ấy Chu Dương vì cứu tôi thì cô đã không bị anh ấy bỏ rơi rồi.”
Gương mặt Chu Dương càng cứng ngắc hơn, vô thức quay đầu nhìn Triệu Dịch Nhiên: “Dịch Nhiên em…” Nhưng Triệu Dịch Nhiên lại chẳng thèm để anh ta vào mắt,chỉ cười nhẹ nhìn Tô Noãn.
Nếu cô ta đoán không nhầm, mấy đêm trước, Tô Noãn được Dương Chiêu bảo vệ, ăn no ngủ kĩ trong túp lều đó.
Mà lúc đó cô ta giống như dân tị nạn, dáng vẻ nhếch nhác ăn miếng bánh mì mà người ta bố thí cho.
Người với người trước nay chưa từng bình đẳng. Dựa vào cái gì, Tô Noãn sinh ra đã được ăn ngon mặc đẹp, ngay cả khi ở trong thời buổi hỗn loạn thế này cũng vẫn được tiến hoá giả chăm sóc, bảo vệ tốt đến vậy.