Không phải anh không hiểu gì, lúc còn ở căn cứ, anh đã rất nhiều lần nhìn thấy người dưới trướng tùy tiện tìm một góc vắng vẻ rồi dây dưa quấn quýt với những ả đàn bà bán rẻ bản thân, thậm chí có một lần anh vô tình bắt gặp ở khoảng cách gần nên cái gì cần thấy cũng đã nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng khi ấy anh chỉ cảm thấy ghê tởm, rất ghê tởm, như khi nhìn thấy những người mặc áo blouse trắng thì không tự chủ được sinh ra sát ý.
Anh biết trong mười hai năm đó, dù những người đấy đã dùng hết khả năng và trình độ để biến anh thành người thường, họ mô phỏng trường học, họ bắt chước một cuộc sống sinh hoạt nhưng... dù mô phỏng thế nào thì từ đầu đến cuối đều không phải là thật.
Nhớ lại cảnh tượng lúc nãy cô gái đó ngồi trên người anh rồi cúi xuống hôn anh, môi lưỡi dây dưa, chợt thấy nơi nào đó lại phồng lên, anh lập tức cắn chặt răng.
Cô này tà ác hơn bất cứ người phụ nữ nào mà anh từng gặp trong mạt thế... Vừa rồi cô ấy suýt nữa đã làm anh...
Chó con ư? Hay lắm... Đợi anh bình phục rồi sẽ xé nát người phụ nữ không biết điều đó, để cô biết bản thân ngu xuẩn cỡ nào.
Sáng sớm hôm sau, Tô Noãn gõ cửa gọi La Tẫn xuống ăn sáng, ăn sáng xong bọn họ còn phải tiếp tục lên đường.
Cô không muốn La Tẫn gặp phải Triệu Dịch Nhiên, bây giờ anh vẫn chưa sinh ra hảo cảm với cô, lỡ tên khốn này nghĩ không thông suốt rồi bị đóa sen trắng đó cám dỗ, vậy chẳng phải cô mất nhiều hơn được à. Thấy La Tẫn lại ngụy trang thành dáng vẻ thẹn thùng vô hại đáng yêu, Tô Noãn cười thầm, cố ý nghiêng người, không có ý tốt nói: "Tiểu Hỏa, hóa ra anh sợ tiêm ha?"
Cái hay không nói, toàn nói cái dở!
La Tẫn cố nén xúc động muốn xé nát người phụ nữ đáng giận này, anh âm thầm cắn răng không để ý đến, nhưng không ngờ Tô Noãn lại không có định buông tha cho anh.
"Mông còn đau không, hửm?" Cô cố ý chớp mắt, vẻ mặt mập mờ.
Thấy La Tẫn gần như không kìm được mặt đen lại, lúc này cô mới hài lòng ngâm nga giai điệu rồi xoay người rời đi, không thèm để ý đến ánh mắt lạnh lẽo của La Tẫn ở phía sau.
Vừa tà ác vừa phóng túng... Trong lòng, La Tẫn đã phán án tử hình cho người phụ nữ này.
Lúc đang ăn sáng, Tô Noãn nói với vợ chồng A Đức biết họ phải đi rồi, suy nghĩ một lát, cô vẫn đề nghị hai vợ chồng này không nên ở lại đây lâu. Trên đường đến đây, cô đã thấy mấy tốp tang thi đang di chuyển về hướng này, ở đây chỉ là một thị trấn nhỏ, một khi bị tang thi bao vây thì bọn họ sẽ lành ít dữ nhiều.
"Tất nhiên đây chẳng qua chỉ là đề nghị của tôi, còn đi hay ở thì do hai người tự quyết định."
Anh Tử ôm tiểu Bảo, theo bản năng nhìn qua chồng mình, nhưng cô ấy lại bị chồng mắng: "Nhìn cái gì mà nhìn, ăn no rồi tính sau!"
Tô Noãn vốn tưởng rằng với tính khí nóng nảy của A Đức thì nhất định sẽ không rời đi, nhưng không ngờ sau khi cô và La Tẫn xuống dưới tần không bao lâu, một nhà A Đức cũng đi xuống theo, xách cả túi lớn túi nhỏ để vào trong xe.
A Đức vừa thu dọn vừa mắng Anh Tử không ngừng, Anh Tử bối rối chỉ biết ôm con trai vâng dạ.
Đến khi Tô Noãn đổi sang chiếc xe việt dã có tính năng tốt hơn trong tiểu khu, rồi lên đường với La Tẫn, chạy được một đoạn, cô phát hiện A Đức lái xe theo sau. Cô bỗng thấy buồn cười.
Cô đề nghị bọn họ rời đi, chứ không nói muốn dẫn bọn họ theo, mà nói vậy cũng không đúng, người ta cũng chưa nói muốn đi theo cô, con đường này cũng không phải của riêng cô.
Cứ như vậy, trên đường đi cô lái nhanh, xe nhà A Đức cũng chạy nhanh, cô dừng lại nghỉ ngơi, xe nhà A Đức cũng sẽ đậu lại cách đó không xa để sửa xe, Tô Noãn bật cười đành chịu, đến khi dừng lại lần nữa, cô xách ba lô ra khỏi xe và đi về phía xe của A Đức.
Cô lấy thức ăn và nước uống trong ba lô ra đưa cho Anh Tử, Anh Tử cảm ơn rồi xấu hổ ấp úng nói lời xin lỗi.
Tô Noãn biết nguyên nhân cô ấy nói xin lỗi.
Tự bọn họ cũng biết hành động của gia đình mình có thể nói là ỷ lại vào Tô Noãn.
Lúc Anh Tử xin lỗi, A Đức ở trong xe hằn học mắng cô ta: "Xin lỗi cái gì mà xin lỗi, đường này là nhà nước xây, có ai quy định chúng ta không thể đi con đường này à, có ai nói muốn đi theo bọn họ đâu, đồ đàn bà ngờ nghệch."