Cửa nông trại mở ra, một đôi nam nữ, một người già, một đứa bé chừng tám chín tuổi, mỗi người đều cầm nông cụ trong tay, run rẩy nhưng vững vàng bước ra, đứng trước cửa nhà nhìn mười mấy con tang thi, vừa hét to để tiếp thêm dũng khí cho mình, vừa quơ cuốc rìu trong tay để thị uy.
Tô Noãn vội phanh gấp lại, xe còn chưa dừng hẳn thì cô đã nhảy xuống chạy nhanh về phía nông trại, bật nhảy qua hàng rào, chân vừa chạm đất lập tức vọt tới sau lưng tang thi.
La Tẫn ngồi trong xe, lúc đầu tỏ vẻ khinh thường, nhưng sau khi chứng kiến động tác nước chảy mây trôi của Tô Noãn thì không khỏi ngạc nhiên, mặt nghệt ra nhìn dư ảnh của trường đao trong tay cô gái đó, dưới ánh mắt sững sờ của những người cầm nông cụ đáng thương, chém bay đầu hàng chục con thây ma trong chốc lát. Lúc này trong lòng anh mới ý thức được, cô gái này tuyệt đối không đơn giản.
Cách cầm đao điêu luyện của cô hơi kỳ quái, trông giống như cầm kiếm hơn, có thể tưởng tượng, nếu giờ phút này trong tay cô là một thanh kiếm, thì chắc chắn động tác của cô còn khiến người khác kinh ngạc hơn vừa rồi nhiều.
Anh đã gặp qua nhiều tiến hoá giả, vì biến dị thể chất cực khỏe, đối đầu với tang thi rất thành thạo. Nhưng đa phần bọn họ chỉ dựa vào ưu điểm ấy, lúc đánh nhau với thây ma, giống như một cái máy cũ kĩ, chỉ có thể đè bẹp, vô cùng nặng nề.
Mà kỹ năng của cô gái này thì khác, chắc chắn cô đã từng luyện qua.
Tô Noãn đến cửa xin ông lão cho ở nhờ một đêm, mấy người đó gật đầu lia lịa, sau đó cô quay đầu vẫy tay với La Tẫn ý bảo xuống xe lại đây.
Lúc La Tẫn và cặp đôi vẫn còn ngây ngốc trước hành động của cô, chậm chạp xuống xe bước về hướng bên đó, từ nơi đồng không mông quạnh phía xa xa có thêm ba con tang thi lảo đảo đi về phía này. La Tẫn ngay lập tức bước nhanh, cặp đôi trẻ kia cũng sợ hãi chạy theo, đúng lúc này, gia đình ba người vẫn luôn bám sau Tô Noãn cũng tới nơi.
A Đức thô lỗ kéo vợ mình xuống xe, để đứa con vào trong lòng người vợ, sau đó lấy một cây rìu từ trong xe ra, nắm chặt nó, trông anh ta khá run khi đối mặt với ba con tang thi.
Anh Tử hoảng sợ hét lên ôm chặt Tiểu Bảo, nhìn chồng mình lao về phía tang thi với đôi mắt kinh hoàng.
A Đức cao to, một rìu đã chém đứt đầu một con tang thi, đến lúc anh ta hét to vung rìu chuẩn bị xử lý con tang thi thứ hai thì con thứ ba lao vào, xô ngã anh ta xuống đất.
Anh Tử thấy vậy thét lên một tiếng thảm thiết.
Tô Noãn nhướng mày, cầm trường đao định ra tay, đột nhiên thấy A Đức đang bị ghìm ở dưới vung mạnh rìu, trực tiếp bổ đầu con tang thi đang đè lên vai mình ra làm hai, vật lộn gầm to rồi lao đến gϊếŧ con cuối cùng. Đợi sau khi La Tẫn và cặp đôi trẻ kia đi đến nông trại, A Đức cũng hùng hổ kéo vợ con tới đó.
“Tôi vừa mới gϊếŧ ba con thây ma, coi như cũng có công lao, hãy cho vợ và con của tôi ở nhờ một đêm, tôi có thể ra ngoài gác đêm.”
“A Đức…” Anh Tử vừa mở miệng đã bị anh ta nạt: “Đàn ông đang nói, phụ nữ như cô xen mồm làm gì, câm miệng!”
Lúc này Tô Noãn mới hiểu ra, hoá ra A Đức vì muốn vợ con được tá túc, nên mới cố gắng gϊếŧ tang thi như thế để chứng minh giá trị bản thân.
Anh ta nghĩ vậy cũng không sai, ở thời mạt thế này, rất ít người đồng ý giúp đỡ một người xa lạ không vì lý do nào hết.
Trước sự hung dữ răn dạy của A Đức, Anh Tử ôm Tiểu Bảo vào phòng, ngược lại đôi tình nhân trẻ hơi ngại ngùng.
Hình như hai người chưa làm được gì hết.
Vì lý do đó, sau khi vào nhà, hai người rất tích cực đề nghị giúp đỡ làm việc, vào bếp phụ người phụ nữ làm cơm tối. May mắn thay, lương thực trong trang trại rất nhiều, bọn họ không cần lo về cái ăn.
Sau khi ngồi xuống nghỉ ngơi, Tô Noãn mới biết chủ trang trại này là ông lão trước mặt, ông họ Tài, ông ấy có hai đứa con một trai, một gái và một đứa cháu đích tôn.
Những người đứng ngoài cửa bảo vệ chống lại tang thi vừa rồi là con trai ông ấy Đại Long, con dâu Lưu Nhã và đứa cháu Đào Đào, còn con gái ông ấy Tiểu Mễ thì đang ở trong phòng chăm sóc bạn trai A Thành bị thương sinh bệnh.