Tô Noãn biết bản thân làm vậy cũng chẳng tử tế gì, nhưng hết cách rồi, anh trai La Tẫn vẫn còn đang ở nhà chờ người đến cứu mạng, còn cô và La Tẫn nếu cứ xông vào như vậy, chắc chắn xác suất thành công sẽ rất thấp. Quan trọng hơn là… cô quả thực cũng hơi sợ, sợ rằng người trong chiếc xe tải này sẽ quay lại bí mật tập kích cô và La Tẫn.
Thật ra cô đoán cũng đâu có sai.
Trong thùng xe tải, một người đàn ông nhã nhặn đeo kính gọng vàng đang nhìn dáng vẻ cực kì nhanh nhẹn của cô qua chiếc lỗ trên thùng xe, gã ta chầm chậm nhướng mày, khóe miệng cong lên thành một nụ cười giễu cợt.
Có ít bản lĩnh, chẳng trách lại dám làm thế.
Tô Noãn cũng thầm kinh ngạc. Tuy không biết đối phương là người như thế nào, nhưng cô chắc chắn đó là một kẻ máu chiến.
Đối phương rõ ràng đã biết ý đồ của cô và cũng hiểu rằng, cho dù thế nào đi nữa cũng không thể tránh được kết quả sẽ bị cô dẫn zombie đến, nên đối phương mới từ bỏ việc lẩn trốn, sau đó… chọn gϊếŧ cô. Cho dù lẩn trốn thất bại cũng phải gϊếŧ được kẻ chủ mưu là cô đây.
Mà sức tấn công của bọn họ thật sự rất ghê gớm.
Cô vung vẩy thanh đào dài trước mặt tạo thành một luồng sáng lạnh lẽo, chỉ cần bất cứ con zombie nào lại gần cô sẽ giống như đυ.ng phải một chiếc máy xay thịt, bị luồng sáng lạnh lẽo ấy xay nát. Một lát sau, đám zombie tràn vào chiếc xe nổ súng không ngừng kia càng lúc càng nhiều.
Đối phương nhận ra thân thủ của cô vô cùng nhanh nhẹn, cộng với việc lẩn trốn trong đám zombie nên nhất thời không cách nào bắn trúng được, chỉ đành quyết định hạ lệnh rút lui ngay sau đó.
Nhưng đám zombie đã bị tiếng súng thu hút, chiếc xe tải chuyển động lại càng thu hút sự chú ý của đám zombie hơn. Vì vậy, ngay khi chiếc xe tải lùi lại, quay đầu lái đi, đám zombie xung quanh cũng đã gầm gừ đuổi theo. Chính là lúc này!
Tô Noãn quay đầu dùng tay ra hiệu với La Tẫn. La Tẫn không cần cô nhắc cũng đã di chuyển từ lâu. Từ hướng của mình, anh nhanh chóng lao về phía cửa bệnh viện dựa vào sự che chắn của những chiếc xe trên đường. Đến khi bị đám zombie phát hiện thì anh cũng đã đến gần bệnh viện. La Tẫn nhún người nhảy lên nóc xe, sải bước dẫm lên những chiếc xe, cuối cùng cũng đến được cửa bệnh viện.
Tô Noãn cũng đã sớm chạy đến cửa bệnh viện. Đợi đến lúc La Tẫn bị mấy con zombie đuổi theo sau xông được vào bên trong, cô nhanh chóng dùng sức đóng cửa bệnh viện lại, còn kéo quầy bàn bác sĩ bên cạnh chặn cánh cửa.
“Chúng ta cần phải nhanh lên.” Cô lấy tờ danh sách Tiểu Mễ đưa cho rồi nhanh chóng nói với La Tẫn: “Em phụ trách tìm dụng cụ, anh phụ trách tìm thuốc, hai mươi phút sau sẽ gặp nhau ở đây.” Bên trong bệnh viện chắc chắn cũng sẽ có zombie nên tốc độ bọn họ cần phải rất nhanh, không thì sẽ bị đám zombie trong bệnh viện bao vây mất, bên ngoài cũng có zombie chồng chất, hai người rất khó để chạy thoát.
La Tẫn nhanh chóng gật đầu, đôi mắt quét qua nhìn tấm biển chỉ dẫn dính rất nhiều máu, sau đó xoay người chạy về phía hiệu thuốc.
Tô Noãn cũng không chần chừ chạy thẳng lên tầng.
Trên hành lang tối om, một tay cô cầm con dao, tay còn lại cầm chiếc đèn pin soi sáng phía trước, giúp cô có thể nhìn thấy cảnh bừa bộn trên hành lang.
Trên mặt đất đầy những vết máu đen ngòm, còn rải rác các tờ xét nghiệm và khay ống kim tiêm. Ngoài ra, những chiếc xe lăn và giường đẩy trên hành lang cũng dính đầy những vết máu.
Chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng có thể hình dung ra khung cảnh bi thảm khủng khϊếp trong bệnh viện khi tận thế xảy đến. Sau khi đã xác định được phương hướng, Tô Noãn nhanh chóng chạy đến phòng dụng cụ của bệnh viện. Cửa phòng vẫn đang khoá chặt nên chỉ có thể dùng vũ lực… Cô nhìn hai bên hành lang, xác nhận tạm thời không có zombie mới lập tức đâm mạnh con dao vào khe hở trên cánh cửa, sau một tiếng "rầm”, cánh cửa mở ra.
Hành lang thì yên tĩnh nhưng tiếng động này lại rất lớn, cô biết âm thanh này chắc chắn sẽ thu hút tất cả zombie trên tầng này đến đây. Nhưng mà cũng chẳng sao, chỉ cần cô vào bên trong gom hết đồ chuyển vào trong chiếc nhẫn là xong.
Sau khi thuận lợi chuyển hết đống đồ vào nhẫn, cô vì để che dấu nên đã nhét thêm vài món đồ vào balo rồi mới quay người rời đi. Nhưng đúng lúc vừa rời khỏi phòng dụng cụ, cô nghe thấy tiếng kim loại kéo lê trên hành lang phía sau lưng. Tô Noãn quay lại nhìn, soi đèn pin về hướng đó, cô chợt sững người một lúc rồi sau đó lập tức quay đầu chạy thục mạng về phía trước.