Bò dậy từ trên mặt đất, xông thẳng đến tước đi đầu của mấy con zombie xung quanh, lúc này cô mới thấy rõ ràng, hoá ra có một con zombie từ trên tầng rớt thẳng xuống dưới, vừa lúc kéo rớt ba lô của cô.
Nếu không phải thấy được ánh mắt của La Tẫn thì con zombie này đã hạ cánh trúng người cô rồi.
Trong lòng chợt trào lên cảm giác nghĩ mà sợ, nhưng càng hỏng bét hơn là con zombie kéo ba lô của cô rơi bị ngã gãy chân, nó cứ thế quỳ rạp xuống đất, không lâu sau bị đám zombie xông lên chặn lại, cũng chặn luôn cả ba lô của cô trong đó.
Cô lập tức cắn răng, nhưng tiếp đó lại sáng ngời hai mắt... Đây chẳng phải là cơ hội tốt để công lược hay sao?
Nhìn chiếc ba lô bị mấy con zombie đạp xuống dưới chân, lòng cô kiên quyết, nắm chặt thanh đao trong tay, chớp mắt tiếp theo là vọt thẳng vào đám zombie đó. Cô không thấy La Tẫn đang đứng đằng sau sau khi thấy hành động của cô, vẻ mặt lập tức biến đổi, há miệng nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Tô Noãn cảm thấy bản thân đúng là đã dùng hết sức uống sữa của mình rồi nhưng vẫn vô ích, cô không có cách nào lấy lại balo từ trong đám zombie kia cả.
Giọng nói hoảng hốt của 38 không ngừng vang lên bên tai cô.
"Ui sắp bị cắn, ui cẩn thận cẩn thận! Ôi giời! cẩn thận cái mông của cô..."
Tô Noãn nghiến răng nghiến lợi, không thèm quay đầu lại, tay phải vung đao ra phía sau, chém đứt một lượt vài bàn tay đang định túm lấy cánh tay mình, cùng lúc đó, cô khom lưng với lấy chiếc ba lô, tiếp đến quay vòng mấy cái ngay tại chỗ, ngửa mặt nâng đao ngăn lại một con zombie đang áp sát cô. Sau khi đẩy mạnh con zombie đó ra, lúc này cô mới đứng lên, thở hồng hộc. Phía sau, La Tẫn dùng một cây gậy đánh hai con zombie đang định cào cô ngã ra đất.
Quay đầu lại, đối diện với ánh mắt cực kỳ phức tạp của La Tẫn, cô đắc ý nói: "Em lợi hại đúng chứ."
Môi La Tẫn hơi mấp máy, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ nhìn cô một cái, sau đó xoay người: "Đi thôi!"
Tô Noãn bĩu môi.
Chó con mà không diễn kịch là sẽ để lộ bản chất chó sói của mình ra ngay.
"Đã cầm thuốc xịt theo chưa?" Cô nhớ đến lời cầu xin của Anh Tử.
Một nhà ba người họ sống cũng không dễ dàng gì, thuận tay thì giúp họ thôi.
La Tẫn cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Rồi."
Tô Noãn hơi giật mình, sau đó trong lòng bỗng hơi rung động.
Cô biết rõ những gì La Tẫn đã trải qua... Cảnh ngộ mười hai năm trời không sống như con người, nên hiện giờ cho dù anh có vặn vẹo ngoan độc hay biếи ŧɦái cỡ nào thì cô cũng có thể hiểu được. Nhưng sự thật thì, tuy anh có phần đa nghi, tính tình cũng hơi âm u, nhưng sâu bên trong anh lại là một con người có bản tính lương thiện.
Khóe mắt cô hiện lên ý cười, vội vàng đuổi theo sau anh, La Tẫn đeo ba lô to cầm côn sắt đi đằng trước mở đường, cô ở đằng sau vung đao yểm trợ... Phần lớn zombie đã bị chiếc xe tải khi nãy dụ đi rồi, điều này làm cho việc rời đi của bọn họ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Sau khi phá được vòng vây của đám zombie ngoài bệnh viện, bọn họ nhanh chóng xuyên qua đường phố rồi ra khỏi huyện thành, từ rất xa bọn họ đã thấy một chiếc xe đang đậu ven đường bỗng nhiên khởi động, nhanh chóng lái về phía bọn họ.
Cặp người yêu dân hip - hop thấy bộ dạng máu đen dính khắp người cộng thêm chiếc ba lô phình phình kia của bọn họ thì đều có thái độ không tin được vào mắt mình, ngay sau đó là tràn đầy kính nể. "Hai người thật sự... thật sự quá phi thường rồi!" A Địch lắc đầu, rất có đặc thù của hip - hop: "Đợi đến lúc mạt thế qua đi, tôi muốn viết câu chuyện này của hai người thành một ca khúc biểu diễn, úi chà, nhất định tôi sẽ hot lên cho xem..."
Tang Tang cạn lời đẩy cậu ta một cái: "Mau lái xe, mọi người ở nhà đang chờ chúng ta về kìa."
A Địch vội vàng đáp lời, cậu ta giẫm chân ga, ầm ầm chạy về phía trước...
Ngồi trên ghế sau của xe, lúc này Tô Noãn mới thả lỏng cơ thể, lười biếng nằm liệt tại chỗ ngồi, rồi cô bỗng nghe thấy giọng nói trầm thấp của La Tẫn vang lên.
"Tại sao chứ?"
Anh chỉ hỏi ba chữ đơn giản, Tô Noãn lại biết anh đang hỏi điều gì.
Là đang nói về chuyện cô không màng nguy hiểm đến tính mạng để lấy lại ba lô.
Cô thầm nghĩ trong lòng, tất nhiên là vì công lược anh rồi... Nhưng ngoài mặt lại nở nụ cười ám muội, quay đầu, vươn tay, bất ngờ véo cái má cũng bị nhiễm máu đen của La Tẫn. "Tất nhiên là vì Tiểu Hoả ngoan ngoãn của em rồi, em đã nói anh là người của em, thứ mà anh phải mạo hiểm tính mạng để lấy về, tất nhiên em cũng phải cố lấy nó giúp anh."
La Tẫn nhíu mày, lùi về sau tránh khỏi tay cô.
Người phụ nữ này chẳng có lúc nào chịu nói chuyện đứng đắn!
Tô Noãn cũng không ngại, chỉ cười tủm tỉm chớp mắt với anh.
Cũng không biết La Tẫn nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên anh dời tầm mắt nhìn ra ngoài cửa kính, không nói một lời nào.
Tô Noãn mặc xác anh, trực tiếp nghiêng người dựa vào người anh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thân thể La Tẫn cứng đờ, đáy mắt hiện lên sự sắc lạnh.
Trước đó anh còn cảm thấy người phụ nữ này giống một yêu nữ tà ác, nhưng bây giờ lại cảm thấy có phải đầu óc của cô có vấn đề gì không.
Hai mươi phút sau bọn họ đã về tới nông trang... Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy nông trang, Tô Noãn và La Tẫn không hẹn mà cùng đồng thời ngồi thẳng lưng. Tình hình không ổn!