Sau khi đám chú Tài được thả ra cũng biết được nguyên do, tuy nể mặt Tô Noãn nên không nói thêm gì, nhưng cũng chẳng cho bọn Dương Chiêu sắc mặt tốt.
Tiểu Mễ càng không rảnh để ý tới họ, sau khi được cởi trói, cô ấy lao tới, ánh mắt trông mong nhìn Tô Noãn và La Tẫn.
La Tẫn nhìn Tô Noãn đổ hết số thuốc từ trong ba lô to của mình ra, trừ đơn thuốc của Tiểu Mễ còn có rất nhiều loại thuốc kháng sinh và cấp cứu, cùng với thuốc xịt mà Anh Tử cần.
Tô Noãn nhún vai, rồi bắt đầu lấy những dụng cụ cô đã sớm chuyển từ nhẫn vào trong ba lô ra.
Vành mắt Tiểu Mễ đỏ hoe, nhưng cực kỳ bình tĩnh bắt đầu sửa sang lại mọi thứ, sau đó nói rằng cô ấy cần giúp đỡ.
Vốn dĩ Tô Noãn muốn giúp nhưng La Tẫn cũng thế, nhưng không nên để quá nhiều người vào trong nên cô đành đứng bên ngoài chờ với những người khác. Trong đống thuốc La Tẫn đem về có loại thuốc Nám Nám đang cần, Đại Hùng không cần nhờ ai, cực kỳ nhẹ nhàng cho Nám Nám uống thuốc, xong xuôi rồi đặt con bé lên giường, còn bản thân ngồi bên cạnh trông coi.
Tô Noãn bị Dương Chiêu lải nhải không ngừng, đâm ra chẳng còn cách nào khác, cô kể đại khái tình huống của mình sau khi rời khỏi siêu thị, nhưng không ngờ rằng điều Dương Chiêu rối rắm lại là: La Tẫn là tên nào, tại sao cô lại muốn cứu anh... Để một mình anh chết trong cô độc không phải tốt hơn sao?
Chú Tài ngồi bên cạnh muốn nói lại thôi nhìn Dương Chiêu, một lúc lâu sau rốt cuộc không nhịn được nữa, nói chuyện với anh ta.
"Chàng trai trẻ, tôi thấy cậu cũng đâu phải kẻ ngốc, cô gái này rõ ràng là một đôi với La Tẫn của bọn tôi, cậu nghĩ mình hỏi tới hỏi lui là có thể thay đổi được sự thật à?" Tô Noãn biết chú Tài bởi vì La Thành mà yêu ai yêu cả đường đi với La Tẫn, cô thấy hơi buồn cười, cũng không lên tiếng làm rõ.
Nhưng Dương Chiêu lại không bình tĩnh như thế, anh ta bị hai chữ "một đôi" làm cho kinh ngạc, sau đó chầm chậm quay đầu nhìn chú Tài, cười mỉa: "Tôi cũng không phải là một kẻ không đánh người già đâu, cũng không phải là một vị khách biết lễ phép, cho nên chú già à, tốt nhất là chú nên nói năng cho cẩn thận!"
Chú Tài hừ một tiếng, quay mặt đi, Tô Noãn bên cạnh cũng bĩu môi gật đầu: "Anh đúng là một vị khách không biết lễ phép thật, tôi đã được thể nghiệm rồi!"
Suy cho cùng anh ta đã làm khách ở nhà họ Tô rất nhiều ngày.
Dương Chiêu lập tức ho khan một tiếng, hơi cạn lời nhìn cô: "Em là con gái mà sao mang thù quá vậy... Tuy lúc trước tôi từ chối em nhưng chuyện đã qua rồi, em không thể bỏ qua được sao, một hai phải tìm tới một tiểu bạch kiểm để chọc tức tôi?" Tô Noãn nghe ra lời nói của anh ta có gì đó không đúng, quay đầu, quả nhiên thấy La Tẫn chầm chậm bước từ hành lang tới, đang cởi bỏ găng tay dính máu, ánh mắt lạnh lùng đảo qua cô.
Đáy mắt Dương Chiêu hiện lên vẻ đắc ý, từ từ dựa người vào sô pha.
Lười để ý tới Dương Chiêu, Tô Noãn đứng dậy hỏi La Tẫn: "Thế nào rồi?"
Ai ngờ đối phương lạnh lùng nhìn thẳng vào cô một cái, không hề có ý định trả lời cô, cô tức khắc cứng họng, quay đầu lại thấy vẻ mặt tự đắc của Dương Chiêu, nghiến răng: "Đây là người đàn ông của tôi, anh còn quấy rầy tôi nữa thì cút giùm!"
Vẻ mặt Dương Chiêu cứng đờ, sau đó anh ta đứng dậy, tiến lên hai bước nhìn cô chằm chằm, rồi cắn răng hừ lạnh: "Đồ phụ nữ đứng núi này trông núi nọ!"
Sau đó cũng xoay người đi ra ngoài. Bị cả hai người hừ khinh, Tô Noãn bĩu môi.
Bên ngoài, bọn Tiểu Ngũ và Lục Lục đang gia cố và xây cao hàng rào quanh bốn phía nông trang.
Buổi tối bọn họ sẽ qua đêm ở chỗ này, thế nên phải đảm bảo một tí... Cô nghe thấy Tiểu Ngũ đang kêu người lấy mấy cái lon rỗng đυ.c nắp nối vào sợi dây rồi treo bên ngoài hàng rào.
Chú Tài và con trai chú cũng giúp đỡ, thanh niên hip-hop A Địch càng thêm tích cực vội trước vội sau.
Tô Noãn thầm cảm thán.
Những người trẻ tuổi như A Địch và Tang Tang, trước khi mạt thế tới nhất định đều là loại thanh niên có cá tính, tâm lý phản nghịch rất mạnh, nhưng hiện giờ bọn họ không cần ai dạy, như thể vừa sinh ra đã có ánh mắt thế rồi, khiến người khác yêu thích, hoà nhập vào đội ngũ này một cách rất tự nhiên.
Quả nhiên, trải nghiệm có thể khiến con người ta nhanh chóng trưởng thành, vào lúc mạng sống của bạn còn không thể đảm bảo thì cái gọi là cá tính, cái gọi là không hạ thấp được cái tôi đều là những thứ râu ria vô nghĩa. Cô đứng dậy định đi thăm La Thành, nhưng chỉ vừa đứng lên, lại chợt nghe thấy tiếng một bạt tai giòn giã bên ngoài.
Tiếng bạt tai vốn dĩ không lớn, nhưng khổ nỗi thính giác của cô nhạy bén.