Nhóm người Dương Chiêu và Đại Hùng thay đổi sắc mặt trong phút chốc, nhanh chóng xếp thành hàng phòng thủ ở trước lều trại, lạnh lùng nhìn đám người giống như đang biểu tình kia, chuẩn bị sẵn sàng ứng phó.
Bọn họ nhìn thấy ánh sáng tham lam hiện rõ nơi đáy mắt những người này bởi vì nhìn thấy tia hy vọng ngay thời điểm đói khát và tuyệt vọng nhất. Hiển nhiên, dù bọn họ có cố chấp không cho, thì những người này vẫn sẽ ỷ đông, xông lên cướp đoạt.
Thật ra đây chính là điều Triệu Dịch Nhiên muốn thúc đẩy.
Anh Tử, Lưu Nhã và Tang Tang bảo vệ những đứa trẻ tránh phía sau lưng nhóm Đại Hùng, Tang Tang đứng phía sau Đại Hùng vươn đầu ra nhìn Triệu Dịch Nhiên, căm phẫn nói: “Các người chính là quân ăn cướp, còn cô, Triệu Dịch Nhiên, cô là thủ lĩnh của đám trộm cướp, còn dám giả trang thánh khiết à!” Ánh mắt của Triệu Dịch Nhiên rơi lên người Tang Tang, càng lúc càng lạnh.
Tô Noãn từ từ bước đến ngăn trở tầm mắt của Triệu Dịch Nhiên đang nhìn Tang Tang, nhìn vẻ mặt thuần khiết của Triệu Dịch Nhiên, lại nhìn quần chúng đang phẫn nộ sau lưng cô ta, cô bỗng câu môi: “Thật ra cô Triệu nói không sai…”
Giây tiếp theo, âm điệu của cô bỗng cao hơn.
“Nếu cô Triệu có thể bảo đảm sau này tận tâm tận lực bảo vệ mọi người ở đây, xem đó như nghĩa vụ, không yêu cầu mọi người cung cấp thức ăn trả công bảo vệ cho người nhà của cô, chúng tôi sẽ đồng ý cống hiến chút ít cho mọi người.”
Ngay khi cô mở miệng, Dương Chiêu lập tức yên lặng, nhóm Đại Hùng cũng ra vẻ tùy cô định đoạt.
Triệu Dịch Nhiên tức thời ngây ra, bên cạnh, La Tẫn nhìn bộ dạng nói gì nghe nấy của nhóm người Dương Chiêu với cô thì nhíu mày. Tô Noãn vừa nói xong, đám người phía sau lưng Triệu Dịch Nhiên vốn đang vung tay hô to đều ngừng lại nhìn cô.
Triệu Dịch Nhiên không ngờ Tô Noãn lại dám quả quyết như thế, tức khắc rơi vào thế cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, nhưng vì đạt được mục đích, cô ta nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Được, Triệu Dịch Nhiên tôi đảm bảo, sau này sẽ dùng hết sức mạnh bảo vệ mọi người, hơn nữa mọi người không cần cung cấp lương thực cho người nhà của tôi nữa.”
Mẹ của Triệu Dịch Nhiên là Dương Hồng và anh trai Triệu Phàn của cô ta sửng sốt, định phản bác nhưng nhìn thần sắc của Triệu Dịch Nhiên lại hậm hực ngậm miệng.
Những người phía sau ngay lập tức lên tiếng khen ngợi trầm trồ như muốn khích lệ Triệu Dịch Nhiên.
Tô Noãn cười xoay người nhìn Dương Chiêu nói: “Lấy một nửa số đồ ăn của chúng ta chia cho cô Triệu đi…” Nói xong cô lại chỉ vào nhóm người của chú Tài: “Người nhà này đi theo chúng tôi vì muốn tìm kiếm sự che chở, không phải người của chúng tôi, chỉ là người thường thôi, cô Triệu chắc sẽ không ép gia đình người ta chia một nửa thức ăn cho cô nhỉ?” Bị Tô Noãn nói trúng, Triệu Dịch Nhiên chỉ biết lắc đầu: “Đương nhiên, bọn họ không phải tiến hóa giả, tất nhiên không cần phải chia đồ ăn cho mọi người như các cô.”
Dương Chiêu đánh mắt về phía Đại Hùng, Đại Hùng lạnh lùng liếc Triệu Dịch Nhiên, sau đó mang theo vài người, chia đồ ăn của họ thành hai nửa, sau đó theo ý của Tô Noãn, đưa thẳng đến bên chân của Triệu Dịch Nhiên.
Vài người còn lại thay phiên nhau ăn xong phần mình, một số người chưa ăn gì sẽ tìm cái để ăn, người ăn rồi thì bắt đầu thu dọn chuẩn bị xuất phát.
Tô Noãn mỉm cười chỉ vào đống đồ ăn bên chân của Triệu Dịch Nhiên, cao giọng nói: “Thức ăn đã đưa cho cô Triệu rồi, việc tính toán phân chia thế nào tất nhiên là tùy cô quyết định.”
Dứt lời, nhìn phía sau đã được thu dọn tương đối, lần thứ hai cười nói với Triệu Dịch Nhiên: “Chúng tôi đi trước một bước đây, tôi tin rằng với sự bảo vệ của cô Triệu, mọi người nhất định sẽ bình an vô sự, sống sót lâu dài ở mạt thế!”