La Tẫn gần như ngay tức thì nhận ra dự tính của cô, nhìn ra Tô Noãn muốn chiếm lấy nơi đây, anh nhàn nhạt lên tiếng: "Những gì em đang thấy chỉ là một phần nhỏ zombie trong nhà tù này, phần bên trong đống kiến trúc kia sẽ càng nhiều hơn nữa."
Tô Noãn cười tủm tỉm nhìn anh: "Không tồi nha Tiểu Hoả, còn biết suy xét giúp em cơ đấy, có tiến bộ rồi, càng ngày em càng thích anh."
Sắc mặt La Tẫn lập tức cứng đờ.
Có phải người phụ nữ này không biết xấu hổ là gì không thế, cô làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nói ra những lời đó bộ không rơi một giọt lệ nào hay sao!
Còn Dương Chiêu thì không nói gì, chỉ trợn mắt với Tô Noãn, trưng vẻ mặt "mắt em mù" ra ngoài.
"Thế rốt cuộc em định làm thế nào?" Dương Chiêu hỏi.
Bắt đầu từ khi nãy, lúc nhìn thấy bọn họ bị Triệu Dịch Nhiên đẩy vào tuyệt cảnh mà Tô Noãn còn có thể thiết kế ngược lại hãm hại Triệu Dịch Nhiên, anh ta đã xác định ngay nếu thật muốn so về đầu óc thì anh ta tuyệt đối không phải đối thủ của Tô Noãn. Người phụ nữ này dường như không chỉ tiến hoá về thân thể mà ngay cả đầu óc cũng tiến hoá theo.
Tuy Tô Noãn ngoài miệng trêu đùa với La Tẫn, nhưng trong lòng cũng hiểu được lời anh nói là sự thật. Đây là một nhà tù, hàng rào trong nhà tù vẫn còn tốt, chứng minh rằng tất cả phạm nhân vẫn còn ở bên trong, con số bọn họ thấy chỉ là một phần rất nhỏ.
Quay đầu lại, đưa mắt nhìn gò đất hoang đằng sau chỗ này, lại nhìn rừng cây phía xa... Cân nhắc lực lượng của những người đang đứng cạnh mình, đầu óc cô xoay chuyển nhanh chóng.
Dựa theo nguyên cốt truyện, khi thành lập căn cứ ở chỗ này, Triệu Dịch Nhiên đã tốn rất nhiều sức lực và cũng mất rất nhiều thời gian để dọn dẹp lũ zombie trong nhà tù, cô cần phải có một cách tốt hơn chứ không thể ngu ngơ rồi làm lâu như vậy. Ngay sau đó hai mắt cô sáng ngời, trong đầu nhanh chóng tính toán tỉ lệ thành công của kế hoạch này rồi bắt đầu sắp xếp kế hoạch.
Dương Chiêu dẫn theo vài người đi sâu vào bên trong rừng cây tìm cách săn thú, mặc kệ là mấy con, chỉ cần săn được động vật còn sống là ổn... Chừa lại mười người đến khoảnh đất cách cánh cổng nhà tù 100 mét để đào hố, hố phải to, sâu cỡ ba mét và bốn phía phải thoáng đãng.
Cô bảo những người phụ nữ ôm trẻ nhỏ ngồi yên bên cạnh chiếc xe, để lại ba người bảo vệ họ, sắp xếp xong xuôi, cô quay đầu nhìn La Tẫn, cười tủm tỉm nói: "La Tiểu Hoả đi với em vào trong để dọn dẹp sạch sẽ cái sân này trước..."
La Tẫn hời hợt liếc nhìn cô một cái, không nói gì.
Anh gần như có thể đoán được người phụ nữ này muốn làm gì, trong lòng thoáng kinh ngạc. Trong một thời gian ngắn như thế mà cô có thể nghĩ ra cách như vậy... lại còn cộng thêm dáng vẻ rất tự tin này nữa.
Quả nhiên phụ nữ xấu xa thì lúc nào suy nghĩ xấu cũng đầy một bụng...
Chờ đến khi mọi người đều đã hành động theo sự sắp xếp của cô, Tô Noãn đã sắp chạy tới phía ngoài hàng rào của nhà tù, nhìn gương mặt đang liều mạng muốn nhào ra ngoài của lũ zombie bên trong, cô lùi về phía sau nửa bước, uốn gối... bất chợt nhảy lên không, lúc tiếp đất thì đã đứng bên trong hàng rào rồi.
Những người phụ nữ bên cạnh chiếc xe với đám người La Thành và chú Tài ngồi bên trong xe đều ngây ngẩn cả người.
Tuy biết cô Tô là tiến hoá giả, cũng từng nhìn thấy thân thủ của cô lúc cô gϊếŧ zombie, nhưng khi thấy cảnh tượng khá là vi phạm trọng lực này của cô thì vẫn có hơi choáng ngợp. Tô Noãn quay đầu lại mỉm cười nhìn La Tẫn, La Tẫn liếc cô một cái, cũng lùi về sau nửa bước, tùy ý thả lỏng người... sau đó tiếp đất ngay bên cạnh cô.
Quả nhiên không giả vờ nữa.
Tô Noãn thầm nghĩ, cũng có tí hoài niệm chú chó con mà anh giả vờ trước kia.
Suy cho cùng chó con có thể tùy tiện chà đạp, nhưng La Tẫn thì không được.
Zombie xung quanh nhào tới chỗ hai người, Tô Noãn cầm đao tiếp đón bọn chúng, còn La Tẫn dùng tay không, từng quyền đấm vào đầu của lũ zombie...