Triệu Phàn bị điên rồi, nhưng Triệu Dịch Nhiên lại không biết anh trai mình bị điên từ lúc nào.
Tô Noãn hơi cau mày, sau đó nhanh chóng thu lại ánh mắt, ý bảo người khác dọn dẹp trại giam… bản thân tự tạo nghiệp thì không thể sống.
Đoán rằng Dương Hồng đến chết cũng không ngờ tới bản thân sẽ bị chính đứa con ruột của mình sát hại.
Không bao lâu, tất cả mọi người đều bắt tay vào việc. Hai người khiêng hoặc một người kéo, bắt đầu kéo từng con zombie mà bọn họ đã gϊếŧ ra khỏi trại giam, chất thành đống ngay ngắn đặt cạnh hàng rào trong sân. Lát sau, khi sắc trời còn chưa tối hẳn, bên trong trại giam đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Trong khoảng thời gian này, Tô Noãn biết Triệu Dịch Nhiên đã dùng con dao găm đâm thẳng vào đầu mẹ mình để ngăn bà ta biến thành zombie. Tiếp đó, khi anh trai Triệu Phàn định ra tay tấn công con trai A Triết của mình, cô ta đã dùng dây điện trói chặt gã ta lại rồi cột lên hàng rào. Đợi đến khi trời tối, cô ta đưa cháu trai A Triết với Trì Thành cùng đi vào trong trại giam, tay còn dắt theo Triệu Phàn đang bị trói chặt, trông cô ta cứ như đang dắt theo một con chó vậy. Tô Noãn cũng không vì chuyện Triệu Dịch Nhiên trói Triệu Phàn lại mà nhượng bộ, cô mở thẳng cửa trại giam, lạnh lùng nhìn Triệu Dịch Nhiên. Triệu Dịch Nhiên chỉ mím môi cắn răng, sau cùng cô ta vẫn phải đẩy Triệu Phàn vào trong. Tô Noãn lạch cạch một tiếng khoá cửa lại nhốt Triệu Phàn bên trong rồi quăng chìa khoá cho Đại Hùng.
Tuy bên trong trại giam có rất nhiều phòng, nhưng đêm nay, mọi người không ai bảo ai mà lựa chọn trải chăn nằm ở đại sảnh.
Mọi thứ đều quá tối, bọn họ sợ nhỡ đâu có zombie nào lọt lưới, mà bản thân lại chẳng phải là đối thủ, thì chỉ còn cách đợi cho đến khi trời sáng chút rồi đi tìm chỗ ở cũng không muộn.
Bởi vì khi vào trong trại giam, bọn họ còn bạo gan đốt lửa. Sau đó Đại Hùng với Tiểu Ngũ cùng vài người lấy thức ăn chầm chậm đi qua từ chỗ đám người rồi chia cho mỗi người một phần thức ăn. Cho dù không đủ để làm no cái bụng, nhưng cũng có thể giúp họ lót dạ, ngủ yên một giấc.
Tô Noãn lặng lẽ ngồi bên đống lửa nhìn cảnh gia đình ba người nhà A Đức phía đối diện cách đó không xa. Sắc mặt A Đức vốn đã rất tệ, nhưng anh ta vẫn ngồi dặn dò điều gì đó với Anh Tử bằng giọng trầm hiếm thấy, còn Anh Tử bên cạnh thì chỉ cố gắng kiềm nước mắt, gật đầu không ngừng.
Tô Noãn chỉ im lặng ngồi nhìn như vậy, không nói một lời nào. Cô im lặng đến mức khiến cả La Tẫn và Dương Chiêu bên cạnh không khỏi nhìn cô mấy lần.
Một lúc sau, A Đức đột nhiên đứng dậy đi qua đây. Anh ta đi đến trước mặt Tô Noãn bọn họ, đứng yên, khẽ ho khan một tiếng xong mới ậm ừ mở lời.
“Cô Tô, hôm nay tôi đã gϊếŧ được mười hai con zombie, cũng đã hoàn thành xong số nhiệm vụ của vợ tôi bỏ lại sau bốn ngày.” Tô Noãn gật nhẹ đầu.
A Đức thở nhẹ một hơi, mím môi, sau khi do dự một lúc mới lại lên tiếng lần nữa: “Cô Tô, hôm nay tôi bị cắn, cô cũng phải có trách nhiệm, dù sao thì tôi bị cắn lúc nghe lời cô đi canh cửa mà…”
Những người xung quanh đều quay qua nhìn bên đây. Sau khi nghe những lời A Đức nói, đám người đó lại đưa mắt nhìn nhau.
Dù sao thì có rất nhiều người nhìn thấy tai nạn đó. Chuyện xảy ra cũng chỉ vì A Đức muốn cứu vợ, nhưng vợ anh ta là do bị mẹ của Triệu Dịch Nhiên đẩy ra ngoài kia mà. Sao anh ta không đi tìm Triệu Dịch Nhiên, mà lại ở đây lừa dối Tô Noãn!
Tô Noãn bỏ ngoài tai những lời xì xào bàn tán của đám người xung quanh. Cô nhìn vẻ mặt có phần hung dữ của A Đức, nở nụ cười mỉm rồi gật đầu lần nữa, coi như đã chấp nhận chịu trách nhiệm. A Đức dường như không ngờ rằng cô sẽ đồng ý dứt khoát như vậy, ngược lại còn ngạc nhiên một lúc, sau đó lại vội vàng nói: “Tuy cô có trách nhiệm trong chuyện này, nhưng thân là một người đàn ông, A Đức tôi đây sẽ không tính toán với cô nữa. Nhưng mà, tôi còn có vợ con, nếu tôi chết rồi, cô phải bồi thường cho họ…”
Tô Noãn vẫn chỉ gật đầu.
A Đức nhìn cô, giọng nói bỗng dưng trầm xuống: “Cũng không cần gì nhiều, chỉ cần cô cho bọn họ một chốn dung thân, cho mẹ con hai người có đồ để ăn, A Đức tôi… có biến thành zombie cũng sẽ không cắn cô!”
Hai mắt Tô Noãn đỏ bừng, cuối cùng lên tiếng: “Được, tôi đồng ý với anh, chỉ cần tôi có đồ để ăn thì chắc chắn sẽ không để hai mẹ con họ đói bụng, anh yên tâm!”