Triệu Dịch Nhiên còn chưa dứt lời, Đại Hùng đã không thèm nể mặt bật lại: “Cô chắc chắn cô Tô không về được, hay là mong cô ấy không quay về?”
“Anh…” Sắc mặt Triệu Dịch Nhiên khẽ biến, đang muốn phân bua. Đột nhiên Dương Chiêu đứng một bên cười tủm tỉm nói: “Ôi chao! Cô Triệu cũng là con gái mà, vậy sao cô không đi cùng Noãn Noãn đi. Với năng lực của cô Triệu, hai người nhất định sẽ bình an vô sự.”
Vẻ mặt Triệu Dịch Nhiên cứng đờ, sau đó lạnh lùng lắc đầu: “Có lẽ năng lực chiến đấu thì được, chứ bàn về khả năng tư duy, tôi không bằng cô Tô, e rằng đi chỉ có thể trở thành gánh nặng cho cô ấy…”
“Chà, như vậy…” Dương Chiêu tỉnh ngộ: “Cũng có lý, cô Triệu đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển. Đúng thật là không hợp để đi động não, chắc chắn cũng không thể làm quản lý tạm thời của căn cứ ngục giam này, thật là đáng tiếc!” Triệu Dịch Nhiên sượng trân, Tô Noãn suýt nữa cười thành tiếng.
Dương Chiêu nói dăm ba câu đã làm mọi người xung quanh nhận ra tâm tư của Dịch Nhiên, một đám người dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô ta.
Mấy ngày nay, trong mắt tất cả bọn họ, căn cứ ngục giam đều do Tô Noãn quyết định, còn Triệu Dịch Nhiên và Trì Thành giống như hai hiệp khách cô đơn. Tuy hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, nhưng nếu để cho họ quản lý căn cứ ngục giam thì thật sự không thích hợp. Thứ nhất, Triệu Dịch Nhiên luôn ra vẻ đường hoàng, nói những lời hay nhưng vô dụng trong mọi trường hợp, không thể đưa ra bất kỳ biện pháp thực tế nào. Trong thời mạt thế, đó là thứ vô ích nhất.
Ngoài ra cô ta không giống Tô Noãn, đặt căn cứ ngục giam lên đầu tiên, không hề để bụng ánh nhìn của người khác. Còn Triệu Dịch Nhiên luôn xây dựng hình tượng cho bản thân, không hề coi lợi ích của căn cứ là ưu tiên hàng đầu. Tô Noãn không muốn lãng phí thời gian thêm, bèn lên tiếng: “Sau khi tôi đi, Dương Chiêu phụ trách quản lý căn cứ ngục giam, chú Tài có quyền đề xuất ý kiến, những người còn lại… nghe lệnh hành động, rõ chưa?”
Những người xung quanh kinh ngạc, sau đó lập tức trả lời: “Rõ!”
Dương Chiêu đúng thật là thích hợp hơn Triệu Dịch Nhiên nhiều. Còn về chú Tài, trong cảm nhận của mọi người mấy ngày nay, chú đã trở thành một ông lão hiền lành và thông thái, chú luôn đề xuất những ý kiến hữu dụng. Đối với sự sắp xếp của Tô Noãn, mọi người không ai có dị nghị.
Triệu Dịch Nhiên hơi bất mãn: “Vậy Trì Thành thì sao…”
Cô còn chưa nói xong, đã bị Trì Thành trầm giọng cắt ngang: “Dịch Nhiên, đừng nói nữa!”
Trong lòng Trì Thành hiểu rõ, Triệu Dịch Nhiên không hợp làm lãnh đạo căn cứ, đặc biệt là khi trong đây toàn là tâm phúc của Tô Noãn. Về phần anh ta, trước mắt càng muốn phát triển năng lực bản thân hơn, đối với việc quản lý một căn cứ không thuộc về mình, anh ta không hề có hứng thú. Cho nên kế hoạch tốt nhất hiện giờ, chính là anh ta và Triệu Dịch Nhiên sẽ tạm thời ở lại nơi này. Nếu có cơ hội, hai người sẽ đi ra ngoài thành lập một căn cứ của riêng mình.
Cứ như vậy, Tô Noãn vẫy tay tạm biệt mọi người trong căn cứ rồi đi ra khỏi căn cứ, bên ngoài có người mà Hình Ngộ sắp xếp đến đón cô.
Đi ra ngoài hai bước, bỗng dưng cô quay đầu lại, nhìn La Tẫn vẫn luôn im lặng, từ đầu đến cuối không nói một câu, thầm cười, sau đó đột ngột lạch bạch chạy về. Trước con mắt ngạc nhiên của mọi người, cô ôm cổ La Tẫn, nhón chân, hôn chụt một tiếng lên môi anh.
“Nhớ nghĩ đến em đó!” Cô cười tủm tỉm nói với La Tẫn, hài lòng nhìn màu đỏ ửng đáng ngờ trên tai anh, nhưng mặt lại đơ ra, thậm chí còn có vẻ ghét bỏ.
Cô bĩu môi, hôn thêm một cái nữa rồi quay người đi luôn, không nhìn biểu tình đặc sắc của đám người phía sau. Vẻ mặt chán ghét của La Tẫn rất kỳ lạ, trông giống như cố tình căng cứng lại hơn. Dương Chiêu mặt đen sì nhìn chằm chằm La Tẫn, cứ như hận không thể lập tức xông lên lột da anh vậy. La Thành và những người còn lại vừa vui vừa bất lực nhìn anh, lắc đầu liên tục.
Ai cũng có thể nhìn ra sự khác thường của La Tẫn, nhưng anh vẫn cố tình thể hiện sự khó chịu, bày ra vẻ mặt chán ghét giả dối kia.