Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Chương 198: Mạt Thế Nguy Thành 92 Sửa Chương



Hình Ngộ mặt không cảm xúc đuổi đám người của Độc Nhãn Long ra khỏi căn cứ rồi bắt đầu bố trí sắp xếp người của mình. Sau đó anh ta nhanh chóng trở về căn cứ của mình chuẩn bị chuyển căn cứ.

Căn cứ của anh ta tuy rằng không tệ, nhưng suy cho cùng cũng không thể so bì được với căn cứ quân sự vô cùng kiên cố này. Nếu không phải lần này Độc Nhãn Long tính toán sai lầm, bất cẩn dùng hết đạn mà không có tình huống dự phòng thì anh ta cũng không cách nào công phá nơi này nhanh như thế.

Lúc Hình Ngộ trở về căn cứ của mình, anh ta lại biết được thêm một tin khác. Đó là… Cao Viễn đã trở về.

Người canh gác nói là cô gái họ Tô đó đã đưa Cao Viễn trở về, cô còn gửi lời đến cho Hình Ngộ. Nói rằng người đã được cô cứu rồi, tất cả những ân oán trước kia đều được xoá bỏ, hy vọng sau này đôi bên chung sống hoà bình. Nhưng mà, nếu Hình Ngộ không đồng ý, cô cũng không còn gì để nói nữa.
Nghe được những lời này, Hình Ngộ dường như có thể tưởng tượng ra nét kiêu ngạo trên gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ nọ, khiến anh ta hận không thể giữ chặt trong tay, đè cô dưới thân mình mà nghiêm túc dạy dỗ.

Sau khi đã xong việc thu xếp di dời căn cứ, Hình Ngộ dẫn theo người đi đến căn cứ ngục giam. Từ xa nhìn thấy hai chiếc xe tăng bên trong hàng rào căn cứ ngục giam, Hình Ngộ cho người của mình dừng lại một lúc, sau đó cứ vậy yên lặng đứng nhìn.

Vẻ mặt anh ta khiến những người đứng sau không dám ho he nửa lời, chỉ trơ mắt nhìn anh ta đứng đó, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt lạnh lẽo, sau đó đôi mắt thâm thuý lộ ra vẻ bí ẩn. Giây sau nữa, anh ta đột nhiên bật cười.

Hình Ngộ hơi bất đắc dĩ tháo kính xuống, ngón tay thon dài tao nhã ấn nhẹ mi tâm.
Chuyện này là sao đây… nghĩa là anh ta đã tự tay dẫn về một con hồ ly tinh ranh ma xảo quyệt, à không đúng, là một con sói đói tham lam!

Nhưng mà, rốt cuộc cô đã làm thế nào mà cứ vậy lặng lẽ chuyển sạch bốn kho vũ khí, còn tiện tay đem luôn ba chiếc xe tăng đi… Khốn nạn hơn là cô còn chẳng để lại cho anh ta một viên đạn nào. Chẳng trách lại dám nói muốn chung sống hoà bình, anh ta không đồng ý cũng chẳng sao cả!

Bốn kho vũ khí đó cộng thêm khu căn cứ ngục giam này… Hình Ngộ đột nhiên nghĩ ra, nếu không phải người của anh ta phục kích bên ngoài, hẳn người phụ nữ đó đã có ý định chiếm khu căn cứ quân sự rồi.

Người phụ nữ khốn kiếp này rốt cuộc là ai, sao lại… lại có thể táo bạo và đáng ghét đến vậy.

Lúc này, những người trong căn cứ ngục giam cũng chẳng khá hơn Hình Ngộ là bao.
Trước đây Dương Chiêu cũng từng có những suy đoán về bản lĩnh mà Tô Noãn che giấu. Nhưng khi nhìn thấy một đống vũ khí và đạn dược trong phòng, rồi cả hai chiếc xe tăng bên ngoài nữa, anh ta cảm thấy trí tưởng tượng của bản thân vẫn chưa đủ.

Người phụ nữ này… vậy mà cứ thế ném hết mấy thứ này cho anh ta, còn để anh ta quản lý căn cứ ngục giam, sau đó bản thân vỗ mông chạy mất?

Còn dám giao nhiệm vụ cho anh ta, dặn anh ta nhất định phải chăm sóc tốt cho hai mẹ con Anh Tử nữa chứ. Mẹ, bản thân anh ta còn không biết sao, cần cô phải nhắc chắc!

Đồ giả tạo! Nếu thật sự không yên tâm thì sao không tự mình chăm sóc đi!

Tô Noãn thật ra cảm thấy mình khá oan uổng, nhưng cũng hơi buồn cười. Cô ngồi ở ghế phụ lái nhìn đồng chí La Tiểu Hỏa mặt không cảm xúc ngồi bên cạnh lái xe, trong lòng than thầm một tiếng: thảm rồi.
Cô cũng không ngờ, sau khi “mất trinh”, ham muốn độc chiếm của La Tẫn sẽ trở nên mạnh như thế.

“Này, La Tiểu Hỏa?” Cô nghiêng người cười hì hì gọi.

La Tẫn vẫn vô cảm, chỉ nhìn về phía trước tập trung lái xe.

Tô Noãn cũng không để ý, vẫn cười tủm tỉm: “Sao anh cứ bắt em phải đi cùng anh thế, có phải anh thích em không La Tiểu Hỏa?”

Lông mi La Tẫn khẽ run. Khi Tô Noãn còn tưởng anh vẫn sẽ im lặng không nói gì, đột nhiên cô nghe thấy La Tẫn trầm giọng hỏi: “Thích là gì?”

Tô Noãn ngẩn người ra một lúc, nhìn gương mặt nghiêng vừa cau có vừa lạnh nhạt của chàng thanh niên bên cạnh, nhớ đến những chuyện mà anh trải qua, bỗng dưng cô mềm lòng. Tô Noãn tự động thu lại nụ cười đùa cợt, nhưng cô vẫn tựa đầu lên vai anh, mỉm cười giải thích.

“Thích, giống như anh trai anh với Tiểu Mễ ấy. Tiểu Mễ dịu dàng, đối xử tốt với anh trai anh, luôn chăm sóc anh ấy, sùng bái anh ấy, luôn muốn ở bên anh ấy. Con anh trai anh thì luôn nói những lời ngọt ngào với Tiểu Mễ, yêu thương nuông chiều cô ấy, không bao giờ nổi giận với cô ấy, luôn cảm thấy cô ấy là người con gái tốt nhất trên thế giới này…”
Tô Noãn cố gắng giải thích cho La Tẫn bằng những cách mà anh có thể hiểu được, nhưng ai mà biết cô còn chưa nói xong đã nghe thấy La Tẫn lạnh lùng nói ra hai chữ: “Không thích!”