Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Chương 207: Mạt Thế Nguy Thành 101 Sửa Chương



Quần jean vô cùng giản đơn, bên ngoài áo hoodie là áo da màu đen cỡ nhỏ, tóc xoăn màu nâu sẫm tết thành bím tóc lộn xộn thả ở trước vai, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng, trông không có gì giống với dáng vẻ chịu khổ ở thời mạt thế.

Cô gái trong màn ảnh như một con búp bê đẹp đẽ tinh xảo, cho dù dáng dấp có hơi nhếch nhác nhưng vẫn nổi bật như hạc trong bầy gà, chỉ cần liếc một cái là có thể phát hiện ra cô trong đám người.

“Lam Ưng, thế nào rồi?” Trâu Ngọc đẩy cửa tiến vào.

Người phụ nữ có dáng người nóng bỏng này chính là tay sai thứ ba của căn cứ, là một trong những người đi theo La Tẫn sớm nhất, tên là Lam Ưng.

Cô ta từng là lính đặc chủng, đó là danh hiệu của cô ta, sau khi tận thế đến thì quyết định lấy danh hiệu làm tên.

Nghe thấy câu hỏi của Trâu Ngọc, Lam Ưng chậm rãi ôm cánh tay dựa vào bức tường sau lưng, nhìn màn hình giám sát bĩu môi: “Nói cho lão đại, người đến tên là Tô Noãn đúng không!”
Phàm là người qua xét duyệt, tin tức chủ yếu đều sẽ truyền ngay vào căn cứ.

Lam Ưng nhíu mày không mấy tin tưởng: “Cô gái này nhìn không giống tiến hóa giả, anh nhìn tay chân nhỏ xíu của cô ta đi!”

Trâu Ngọc bất lực phá lên cười: “Tôi không quản nhiều được như vậy, tôi chỉ phụ trách chuyển lời thôi.” Nói xong, ánh mắt Trâu Ngọc đột nhiên sáng lên, cười hì hì nhìn sang: “Còn không thì cô đi thưa lời với thủ lĩnh đi... Tên mặt lạnh kia, tôi còn nhìn nữa thì đến tối sẽ nằm mơ thấy ác mộng mất.”

Lam Ưng hừ một tiếng, lập tức đi thẳng ra ngoài, cũng không thèm quay đầu lại mà chế nhạo nói: “Thì ra tên Diêm Vương nham hiểm như cậu cũng có lúc sợ!”

“Chậc.” Trâu Ngọc nhún vai, không hề để ý lời giễu cợt của Lam Ưng.

Anh ta đã từng nhìn thấy La Tẫn đi ra từ phòng thí nghiệm dưới lòng đất, khi đó, cậu ta thậm chí không thể tin, trên đời này sao lại tồn tại một người có ánh mắt như vậy... ánh mắt đó, vốn không giống của người sống.
Vất vả lắm anh ta mới trở thành người được tín nhiệm, nhưng như vậy không có nghĩa là cậu ta miễn dịch với vị kia.

Không biết ngày đó dùng ống nhòm nhìn thấy được cái gì mà sắc mặt lại thay đổi nhanh như thế!

Trâu Ngọc hậm hực nghĩ... nếu là bởi vì người phụ nữ kia, thì anh ta nên bắt đầu cầu nguyện cho người phụ nữ đó rồi.

Nhìn sắc mặt La Tẫn có thể đoán được những ngày tháng về sau của người phụ nữ kia ở căn cứ, tuyệt đối sẽ không được yên ổn.

Ôi... Chuyện gì thế này, anh ta còn tưởng rằng cây vạn tuế La Tẫn đã ra hoa*, còn nghĩ có phụ nữ rồi, tính cách của anh có thể khá hơn một chút, biết đâu có thể thoát ra khỏi bóng ma lúc trước để lại.

[1] Cây vạn tuế ra hoa: ý chỉ một chuyện rất quý hiếm hoặc rất khó thực hiện.

Hiện tại xem ra, là anh ta đã nằm mơ hảo huyền!
Đến lúc gần tối, cuối cùng đám người Tô Noãn cũng tiến vào căn cứ... Nhìn từ bên trong, căn cứ này giống một thành phố thu nhỏ.

Thật ra căn cứ này dùng tường sắc và lô-cốt dựng ở bên ngoài để bao quanh khu vực bên trong thủ đô, cảm giác của cô cũng không sai, mà tòa nhà lớn đối diện cửa chính căn cứ chính là trung tâm chỉ huy của thủ đô.

Hiện tại hẳn là La Tẫn đang ở trong tòa lầu đó.

Tô Noãn bật cười lắc đầu... Thật đúng là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.

Bởi vì cô và Chu Dương còn có Trần Chiêu đều là tiến hóa giả, cho nên một nhóm gần ba mươi người bọn họ bị phân đến tầng đồng nhất trong một khu nhà không tính là quá xa với tòa lầu đó, cô và Tiểu Nhã ở chung một phòng, Chu Dương và Trần Chiêu ở chung một phòng, mấy người còn lại đều là tám người một phòng.
Với đề nghị này thì không có ai có bất kỳ ý kiến nào. Lúc tiến vào căn cứ, tất cả mọi người đã được thông báo, tiến vào căn cứ không có nghĩa là sẽ bình yên, mỗi người tiến vào đều phải dùng sức lao động đổi lấy vật tư sinh tồn, bất kể là đi theo tiểu đội Diệt Sát ra ngoài gϊếŧ zombie tìm vật tư, hay là ở trong căn cứ tham gia những công việc khác, mỗi người đều phải cống hiến lao động.

Đây là quy định chung, mà chỉ có quy định nghiêm ngặt mới có thể khiến cho một căn cứ lớn như vậy vận hành trơn tru.

Lúc bọn họ đến đã là buổi chiều, bọn họ có thể ăn cơm tối miễn phí và nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ bắt đầu làm việc, mỗi người sẽ dựa theo tình trạng hoặc năng lực của cơ thể mà bị phân đến những nơi làm việc khác nhau.

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Nhã đi đến bên cạnh Tô Noãn, đôi mắt nhỏ không ngừng nhìn lén về phía Chu Dương, sau đó lại nhanh chóng thu hồi, giống như một con thỏ nhỏ hoảng hốt, rất sợ bị người ta phát hiện, nhưng không hề hay biết mỗi hành động cử chỉ của mình sớm đã bị Tô Noãn nhìn thấu.
Tô Noãn làm như không biết, hiện tại không phải là lúc quan tâm đến dây tơ hồng của người khác, điều quan trọng trước mắt, là La Tẫn.

Sau khi tắm rửa thay quần áo xong xuôi, cô chạy đến tòa lầu chỉ huy một mình, như trong dự đoán, vừa mới đi đến cổng tòa cô đã bị ngăn cản.

Nhìn vẻ mặt vô cảm của bảo vệ, Tô Noãn cười tủm tỉm: “Tôi tới tìm La Tẫn, phiền anh chuyển lời giúp tôi.”

Bảo vệ vốn đang chuẩn bị tức giận đuổi người đi, nhưng sau khi nghe thấy tên La Tẫn thì lập tức sững sờ, theo phản xạ mà hoài nghi, mỗi ngày đánh đuổi đủ loại phụ nữ mượn danh nghĩa trà trộn vào tìm thủ lĩnh để quyến rũ, thế nhưng.. nhìn thấy cô gái cười mỉm trước mặt này, anh ta theo bản năng cảm thấy, vẫn nên chuyển lời sẽ tốt hơn.

“Cô chờ một lát.” Một bảo vệ trong đó lạnh lùng mở miệng, lúc sau xoay người rời đi.
Tô Noãn không biết nhưng vẫn có thể đoán được, lúc này hẳn là La Tẫn đang đứng trước máy giám sát nhìn cô, chỉ có điều không biết anh sẽ làm sao thôi.

Người chuyển lời rất nhanh đã đi ra, sắc mặt cực kỳ khó coi, không đợi Tô Noãn mở miệng đã không kiên nhẫn phất tay: “Đi đi đi, lão đại nói không biết cô, mẹ nó... còn dám đến ông đây đánh gãy chân cô!”

Bảo vệ chuyển lời lòng đầy hối hận. Vất vả lắm mới sắp được thăng chức thành tiểu đội trưởng, kết quả lại gặp chuyện như vậy... Chỉ cần nghĩ đến những lời nói lạnh lùng vừa rồi của thủ lĩnh, bảo vệ cảm thấy mình nhất định không còn hy vọng được thăng chức nữa rồi.

Tòa lầu chỉ huy, trong văn phòng của La Tẫn, Trâu Ngọc ngồi ở bên cạnh mặt đầy nghi ngờ.

“Không phải cậu vẫn luôn tìm cô ấy sao, hiện tại người ta đã đến tận cửa, cậu lại xụ mặt không chịu gặp, đây là đạo lý gì thế!”
Còn chưa nói xong thì thấy gương mặt vô cảm của La Tẫn ngẩng đầu nhìn sang, lạnh lùng nói: “Nếu anh thật sự không có chuyện làm, ngày mai đi ra ngoài, tìm manh mối về nơi sản sinh ra zombie biến dị đi!”

“Thôi được rồi, coi như tôi lắm mồm!” Trâu Ngọc lặng lẽ lườm một cái, hạ đôi chân dài đang xếp lại, đứng dậy ung dung đi ra ngoài: “Ôi... Vẫn không nên lượn lờ trước mặt người thất tình thì hơn, kiểu gì cũng bị giận lây!”

Trâu Ngọc thong thả đi ra ngoài, trong lòng lại thấy hơi buồn cười.

Xem ra, vị ở bên trong kia vẫn để ý đến con gái nhà người ta, nếu quả thật có chuyện hận ghét gì đó, hoặc là trực tiếp không cho người ta vào gặp, hoặc là bỏ qua để sau này dạy dỗ thật tốt... Chứ không phải là bỏ xó mọi chuyện ở đó mà không chịu lộ mặt.

Nghĩ tới đây, Trâu Ngọc lại có chút bất đắc dĩ và đau lòng cho lão đại nhà mình.
Với tính tình của anh, nhất định sẽ khiến anh nếm không ít đau khổ trên đường tình, người như anh, không nên động lòng là tốt nhất, nhưng nếu thật tâm trao gửi mà đối phương không phải là người ngoan ngoãn hay khôn khéo, chẳng biết chừng phải đi không ít đường vòng.

Cũng không đúng, nếu quả thật chỉ là một cô gái ngoan ngoãn bình thường, chắc chắn lão đại nhà mình sẽ không động tâm.

Trong lòng Trâu Ngọc đầy phức tạp cuối cùng lại biến thành bất đắc dĩ và có hơi hả hê... Dựa theo hình dung của lão đại nhà mình, cô gái kia tuyệt đối không phải là đèn cạn dầu, vậy cứ chờ mà xem kịch vui thôi.

Nhưng anh ta không hề hay biết, trong lúc anh ta rời khỏi phòng làm việc, La Tẫn đã mở hình ảnh giám sát, trong màn hình hiện ra cửa của tòa lầu chỉ huy.

Anh nhìn thấy cô gái vốn cười tủm tỉm sau khi nghe thấy lời của bảo vệ thì hơi ngẩn ra, giống như có chút bất ngờ, ngẩn ngơ một lát, sau đó mới thất vọng xoay người rời đi... Nhưng đúng lúc này, trong màn hình đột nhiên xuất hiện thêm một bóng người, dùng một tay kéo cô gái ôm vào lòng.
Ánh sáng trước mặt Tô Noãn dao động, đang muốn né tránh thì lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc, ngay sau đó bị người kia ôm trọn vào lòng.

“Noãn Noãn...” Một tiếng gọi khẽ như thở dài, sau đó âm thanh kia lại bật ra tiếng cười: “Tôi biết ngay mà, em là người phụ nữ tâm địa gian xảo, còn lâu mới có thể chết dễ dàng như vậy!”

Dương Chiêu nhếch môi cười mỉm, sau đó lại bĩu môi: “Nói em không có lương tâm quả nhiên không sai, lâu vậy rồi mà ngay cả một tin tức cũng không có!”

Tô Noãn cũng cảm thấy kinh ngạc vui mừng, sự chú ý của cô đều đặt ở trên người La Tẫn, hoàn toàn không để ý đến Dương Chiêu, ai ngờ anh ta cũng đến nơi này.

“Sao anh lại đến đây, những người khác đâu, căn cứ ngục giam thế nào rồi?”

Dương Chiêu nhún vai, nghiêng đầu ra hiệu phía sau: “Ở căn cứ súng ống đạn dược và vật tư đều phong phú, đám người Đại Hùng ở lại đó trông coi căn cứ, còn tôi thì đi tìm em, tôi đi cùng với bọn họ!”
Tô Noãn nhìn theo tầm mắt của anh ta thì không ngờ nhìn thấy Triệu Dịch Nhiên và Trì Thành, còn có... Hình Ngộ?

Đối với tên tâm địa bại hoại dáng dấp lịch sự đó cô thực sự không có bao nhiêu hảo cảm, vừa bị Dương Chiêu mạnh mẽ ôm lấy bờ vai đẩy về phía trước, vừa bĩu môi: “Sao anh lại ở chung với anh ta thế.”

Dương Chiêu còn chưa trả lời, Hình Ngộ ngước mắt cười như không cười, buông tay: “Nói xấu người khác trước mặt họ cũng tốt đẹp quá ha, hơn nữa... nếu tôi nhớ không lầm, hai chúng ta vẫn còn món nợ cũ chưa tính toán rõ ràng đấy.”

Hình Ngộ còn chưa dứt lời, Dương Chiêu đã phất tay nói với Tô Noãn: “Đừng để ý đến tên da^ʍ ma kia, căn cứ của anh ta bị tập kích, hiện tại người của anh ta đã bị căn cứ ngục giam chúng ta thu nạp rồi, em có thể thỏa sức chà đạp anh ta...”
Hình Ngộ trợn mắt nhìn Dương Chiêu, lúc nhìn về phía Tô Noãn còn cố ý mập mờ liếʍ môi: “...Nếu như cô muốn.”

Tô Noãn cảm thấy buồn nôn, vội vàng lắc đầu xua tay đi đến về phía trước.

Đám người bọn họ cùng nhau đi đến tầng nhà đang sống, màn hình tắt phụt, sắc mặt của La Tẫn vốn như một khối băng nay càng khó coi hơn.

Đám người Dương Chiêu được sắp xếp vào tòa lầu này, ở tầng trên Tô Noãn.

Lúc ăn cơm tối, tất cả mọi người đều gặp mặt ở nhà ăn, nhìn thấy Chu Dương, đầu tiên là Dương Chiêu sững sờ, tiếp sau đó là chậc chậc hai tiếng: “Anh còn sống à!”

Vẻ mặt Chu Dương vô cảm: “Anh còn sống, sao tôi không biết xấu hổ mà chết trước anh chứ.”

Hình Ngộ khoanh tay đứng bên cạnh hóng chuyện, cách đó không xa, Tiểu Nhã đẩy đẩy cánh tay Trần Chiêu đang cắm đầu cắm cổ ăn cơm: “Anh ơi, sao em cảm thấy anh không có chút đất diễn nào vậy!”
Trần Chiêu không ngẩng đầu, buồn bực quát lớn: “Ăn cơm!”

Tiểu Nhã hậm hực bĩu môi cúi đầu... Trong lòng có hơi hâm mộ.

Chỉ có cô gái như Noãn Noãn mới có thể lọt vào mắt xanh của anh ấy... Nghĩ đến đây, em ngẩng đầu lén ngắm Chu Dương.

Sau bữa ăn, không khí giữa Dương Chiêu và Chu Dương đầy mùi thuốc súng, trong khi Tô Noãn tránh ra xa, ngồi bên cạnh Tiểu Nhã và không để ý đến ai.

Triệu Dịch Nhiên và Trì Thành thì ăn cơm ở chỗ khác, trong lúc đó, thỉnh thoảng Triệu Dịch Nhiên không tự chủ nhìn Chu Dương một lát.

Cô ta không ngờ Chu Dương vẫn còn sống, Chu Dương cũng nhìn thấy nhưng từ đầu tới cuối chỉ lướt qua một cái, kể từ lúc đó về sau Chu Dương không hề nhìn cô ta nữa, tất cả sự chú ý của anh ta đều đổ dồn vào Tô Noãn, thậm chí không màng hình tượng mà đấu võ mồm một cách ấu trĩ với Dương Chiêu.
Mắt nhìn Tô Noãn, Triệu Diệu Nhiên không hề che giấu vẻ khinh thường, tuy rằng cô ta không biết tại sao, chỉ là cô ta cảm thấy khinh thường vậy thôi.

Cơm nước xong, Tô Noãn dẫn đầu dọn dẹp chén đũa, sau đó lúc trở về ký túc xá... Nhưng mới vừa bước ra khỏi nhà ăn thì nhìn thấy hai hàng vệ binh bỗng nhiên xuất hiện, nghiêm ngặt canh giữ ở hai bên sườn.

Người nào tới à... Vừa nghĩ đến đây, cô đã nghe thấy 38 vội vàng nhắc nhở như vừa mới tỉnh ngủ: “Ký chủ, là vai ác La Tẫn, vai ác La Tẫn đến!”

“Không cần anh nói, tôi tự thấy được!” Tô Noãn chẳng nói nên lời.

Vừa tiến lên một bước, cô lập tức nhìn thấy bóng dáng quen thuộc và có phần xa lạ... Mái tóc ngắn hơi rối, nhưng nó chỉ làm tăng thêm một chút khí chất nghiêm nghị trên khuôn mặt quá đỗi thanh tú của La Tẫn, anh khoác áo da gió màu đen, vẻ mặt lạnh lùng, khuôn mặt cực kỳ khôi ngô.
Tô Noãn nghe thấy phía sau lưng có tiếng thì thầm của một cô gái bước ra khỏi nhà hàng với giọng điệu không dám tin và vui mừng.

“Là thủ lĩnh đó...”

“Đẹp trai quá!”

“Đúng vậy đúng vậy, người đứng bên cạnh anh ấy chính là Lam Ưng trong truyền thuyết đó hả, xinh đẹp quá đi!”

“Đứng cùng nhau trông đẹp đôi thật đó, không được không được... Ghen tị sẽ làm tôi xấu xí mất...”

Tô Noãn ngấm ngầm buồn cười, sau đó cô nhìn thấy La Tẫn bỗng nhiên duỗi tay ôm nhẹ lấy cánh tay của người đẹp nóng bỏng bên cạnh, nhẹ nhàng mở miệng: “Em nghỉ ngơi vài ngày đi, đừng đi ra ngoài nữa, ngộ nhỡ bị thương thì biết làm sao bây giờ.”

Lam Ưng sững sờ ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt dịu dàng của La Tẫn mà lòng không thể tin nổi, nhưng lúc sau lại phát hiện đôi mắt đó vẫn lạnh lùng như cũ.
Đúng lúc này, cô ta bỗng nhiên nghe được một tiếng gọi khẽ!

“La Tiểu Hỏa, anh đang làm cái gì đó!”

Tô Noãn nghiến răng bước qua, đập một cái bốp vào bàn tay La Tẫn đang khoác lên vai Lam Ưng, ngay sau đó rất không vui nhìn La Tẫn, trở lại dáng vẻ đối với anh ngày trước, lầm bầm cười gằn: “Có bản lĩnh quá nhỉ? La Tiểu Hỏa, tay anh để ở đâu thế hả!”

La Tẫn vô cảm nhìn Tô Noãn, nghĩ đến dáng vẻ lúc trước cô nhếch mép cười xấu xa hay là cố tình quyến rũ anh, đáy mắt giật giật, nhưng tiếp theo lại trở về biểu tình lạnh như băng ngay tức thì, anh lạnh lùng mở miệng.

“Muốn quản tôi? Em nghĩ em là ai?” Lời còn chưa dứt, anh lại vươn tay ôm lấy Lam Ưng, giọng nói cũng lập tức trở nên dịu dàng: “Chúng ta đi...”

“La Tiểu Hỏa!” Tô Noãn nổi đóa ngay lập tức, tiến lên muốn gạt tay anh ra, nhưng cô vừa mới chạm vào đã thấy La Tẫn vung tay lên, ánh mắt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.
“Đừng chạm vào tôi!”

La Tẫn còn chưa nói xong đã ngây người nhìn Tô Noãn bị anh trở tay làm té ngã ra đất.