Không được, không được, kế hoạch này không thực hiện được... sớm biết vậy vừa rồi đã không chọc Cơ Vô Danh tức giận bỏ đi. Đường đường là giáo chủ Ma giáo, thả ra một hai con yêu quái hẳn là không thành vấn đề.
Nàng nóng lòng đợi một ngày, cuối cùng Cơ Vô Danh y phục đỏ thẫm cũng lần nữa xuất hiện.
Trông thấy thái độ bỗng chốc trở nên nhiệt tình của tiểu hồ ly, Cơ Vô Danh thụ sủng nhược kinh(*), chỉ nghĩ là nàng đã thông suốt, phát hiện hắn tốt thế nào. Nhưng vừa nghe thấy nàng bảo hắn phóng thích hai con yêu quái ra, Cơ Vô Danh không nghĩ ngợi đã cự tuyệt ngay.
(*) Được yêu quý nên thấy kinh sợ.
"Ngươi tưởng bản tôn ngốc hay sao mà làm như thế, rồi đến lúc đó, yêu quá bị thả ra rồi chắc bản tôn cũng phải chôn thây ở chỗ này luôn!"
Nếu cái đám lão bất tử của núi Lăng Tiêu đó biết hắn tới đây, dù có mất cái mặt già cũng phải quần ẩu bắt hắn cho bằng được! Thấy hắn nghe xong chuyện là trở mặt ngay, không còn chút nào gọi là tình thâm nghĩa trọng trước đó, Tô Noãn bĩu môi.
"Biết ngay là trong miệng ngươi chẳng có lời nào thật lòng mà!"
Cơ Vô Danh nhướng mày bất mãn: "Bản tôn có thể đưa ngươi đi, chuyện này tuyệt đối không thành vấn đề!"
Chờ khi mọi chuyện bại lộ, hắn cũng đã chạy xa rồi!
Tô noãn xua tay: "Ta không cần, ta chỉ muốn đi gặp sư tôn, không muốn rời khỏi núi Lăng Tiêu."
Nghe nàng nói, Cơ Vô Danh hơi giật mình, sau đó lại nhíu mày: "Cái tên sông băng vạn năm đó thì có gì tốt, đồ hồ ly mắt mù!"
Tô Noãn lười để ý đến kẻ không đáng tin cậy này, nàng bĩu môi.
Khi Cơ Vô Danh rời đi lần nữa, nàng cũng mệt mỏi, cuối cùng không nghĩ ra cách nào khác, bèn biến trở về nguyên hình, co người lại ngủ bổ sung thể lực.
Nhưng mà sau khi nàng đi vào giấc ngủ, không khí trong sơn động đột nhiên thay đổi. Một bóng người không thể ngờ đến bỗng xuất hiện bên cạnh nàng. Thanh Li.
Lúc này Thanh Li không còn dáng vẻ khờ khạo ngốc nghếch như dĩ vãng, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, khí thế bức người. Hắn lạnh lùng đứng đó nhìn tiểu hồ ly đang ngủ, đáy mắt chợt loé ánh sáng.
Hắn búng ngón tay, tiểu hồ ly lập tức rơi vào hôn mê. Lúc này Thanh Li mới chầm chậm bước tới.
Thật ra khi hắn động thủ, trong nháy mắt hệ thống đã giúp Tô Noãn tỉnh dậy. Mặc dù nàng không động đậy nhưng vẫn có thể biết rõ mọi chuyện đang xảy ra.
Xem ra nàng đã thay đổi cốt truyện so với nguyên tác, Thanh Li thức tỉnh sớm hơn rất nhiều.
"Ta sẽ quay lại tìm nàng." Thanh Li vừa nói, ngón tay vừa điểm lên giữa mày của tiểu hồ ly. Một đạo ánh sáng màu xanh sẫm bỗng chốc chui vào trán nàng, sau đó biến mất, dấu ở nơi sâu nhất trong thần hồn của tiểu hồ ly.
Làm như vậy có thể giúp hắn tìm được tiểu hồ ly nhanh nhất. Làm xong hết thảy, Thanh Ly đứng dậy rời đi, trước khi đi lại không kìm được quay đầu, sau đó thân hình hắn nhoáng cái biến mất tại chỗ.
Hắn biết bản thân bị đường huynh tình kế, tuy hắn giữ được cái mạng này nhưng nhân tính lại bị áp chế, biến thành một con dã thú không có suy nghĩ. Nếu không phải nàng kích phát nhân tính bị áp ở nơi sâu nhất trong tâm hồn hắn, hẳn hắn không có cách nào khôi phục thần trí nhanh như vậy.
Tình huống của yêu tộc không thể kéo dài thêm, hắn phải nhanh chóng trở về thanh lý môn hộ.
Sau khi xử lý xong hết mọi chuyện, hắn sẽ quay trở về đón nàng.
Người ở núi Lăng Tiêu này không coi trọng nàng, đương nhiên sẽ có người nguyện ý chiều chuộng nàng trong lòng bàn tay.
Tô Noãn đang cảm thấy kỳ quái, không biết hắn đã làm gì với nàng. Đúng lúc này, nàng bỗng dưng cảm nhận mặt đất dưới thân rung động, thông đạo đen nhánh trước mắt đột nhiên truyền đến một tiếng gào rống kinh thiên động địa, chấn động đất trời. Là yêu quái hắc lân bị trấn áp ở nơi sâu nhất của tháp trấn yêu... vừa nãy Thanh Li dùng một sợi yêu khí đã kích phát phong ấn của yêu quái hắc lân.
Nếu hắn phải rời khỏi đây, đương nhiên không thể để nàng ngây ngốc tại nơi quỷ quái này, nhất định phải gây ra động tĩnh để những người đó không thể không thả nàng ra. Dù sao có hơi thở của hắn che chở, những yêu thú đó sẽ không thật sự làm tổn thương nàng.
Nghe thấy âm thanh gào thét không giống như quái vật dưới nhân gian, Tô Noãn theo bản năng cảm thấy không ổn. Nàng bỗng nhiên điều động nội lực, cuối cùng cũng thức dậy từ trong giấc ngủ say, nhưng chưa kịp tìm cái động trốn đi, sát khí tanh hôi nồng đậm đã bùng lên từ trong thông đạo.
Đầu hổ thân rắn, trên người là giáp lân màu đen, móng vuốt thô cứng sắc bén hơn cả rồng, sát khí cuồn cuộn đã ập tới trước mặt nàng. Lần này bản hồ ly thật sự xong rồi!
Tô Noãn tự bi ai cho mình. Đúng vào lúc này, cửa lớn của tháp trấn yêu bỗng truyền đến tiếng động "rầm, rầm".
Quay đầu lại, nàng nhìn thấy một dáng người thanh lãnh, tay cầm trường kiếm, một chân đá mở cửa lớn của tháp trấn yêu tháp, rồi vân đạm phong khinh đi tới.
"Sư tôn..."
Bạch Ấn đuổi tới trước những người khác, một chân đá mở cửa lớn tiến vào. Chàng nhìn thấy tiểu đồ đệ đáng thương của mình đang đối mặt giằng co với yêu quái hắc lân dữ tợn. Trông thấy chàng vừa đến, ánh mắt của tiểu hồ ly vốn đang kinh sự, tuyệt vọng vô cùng bỗng chốc trào ra vô vàn ánh sáng, nàng không chút nghĩ ngợi quay đầu trực tiếp nhào vào trong ngực chàng.
"Chớ sợ, có ta ở đây." Bạch Ấn đưa một tay đẩy tiểu đồ đệ ra sau, lạnh lùng giương mắt, trường kiếm trong tay xông về phía yêu quái hắc lân...