Bị tiểuhồlykhăngkhăngnhậnlàmsưtôn,BạchẤnvừabấtđắcdĩlạikhôngyêntâmđểnàngmộtmìnhbênngoài,thếlà thẹn thùng bảo nàng biến trở về nguyên hình, rồi mang nàng trở về phái Thanh Vân.
Lúc quay trở về phái Thanh Vân, thiếu niên tâm tình ủ dột cũng quay lạ, chỉ là không ai phát hiện ra cánh tay chàng ôm tiểu hồ ly hơi cứng ngắc, còn có cả sự khẩn trương và run rẩy.
An trí tiểu hồ ly trong phòng của mình rồi dặn dò nàng không nên đi loạn khắp nơi. Bấy giờ Bạch Ấn mới rời đi như chạy trốn, chạy đến pháp đường nghe giảng bài.
Buổi tối lúc chàng trở về, tiểu hồ ly lại hóa thành một tiểu cô nương yêu kiều. Nàng ngồi trong phòng chàng nhìn chàng rửa mặt, sau đó thấy chàng định đi đả tọa nhập định, nàng lập tức bất mãn lên tiếng.
"Sư tôn, hoá ra người vẫn luôn như vậy."
Tiểu cô nương bước đến rất gần, Bạch Ấn mở to mắt, sau đó lập tức ngã ngửa ra sau.
Vừa rồi dường như chàng đã cảm nhận đượchơithởcủa nàng.
Chàng mặtđỏtaihồngđịnhkhuyêntiểuhồlybiếntrởvềnguyênhình, nhưng lại cảm thấy bản thân không nên can thiệp quá nhiều. Đang lúc hai tai chàng càng ngày càng hồng, chợt nghe tiểu hồ ly nói: "Phải rồi sư tôn, người có muốn tu hành tiên pháp không ạ, con có thể dạy lại cho người những thứ mà người đã dạy con nha!"
Những lời này có hơi kỳ quái, nhưng Bạch Ấn vẫn nghe hiểu rành mạch. Nàng nói muốn dạy chàng tu tiên.
Trong lòng lập tức vui vẻ, nhưng ngay sau đó đã biến mất trong chớp mắt. Chàng mím môi nghiêm túc nhìn cô nương trước mặt.
"Thật sự cảm ơn ngươi Tiểu Bạch, nhưng mà ta không thể không nhận được sự cho phép của sư tôn ngươi đã tự tiện tiếp thu tiên pháp của môn phái ngươi được, như thế là không đúng. Tâm ý của ngươi lòng ta nhận..."
Tiểu Bạch là cái tên chàng tự đặt cho nàng, nhưng chàng còn chưa nói xong đã phải ngưng lại, bởi vì tiểu cô nương đối diện căn bản không nghe chàng nói. Nàng trực tiếp duỗi tay điểm lên giữa mày chàng.
Ngay giây tiếp theo, tâm pháp nhập môn của núi Lăng Tiêu mà Tô Noãn được Bạch Ấn truyền dạy đã truyền tới não chàng.
Bạch Ấn hơi xấu hổ, rồi mới bắt đầu tiếp nhận tâm pháp của tiểu hồ ly. Chàng thử tu luyện một lần, bỗng phát hiện ra tâm pháp này cực kỳ phù hợp với mình, như thể chàng đã luyện qua vô số lần vậy.
Ở trong mắt của người phái Thanh Vân, Bạch Ấn vẫn như cũ là một kẻ có xuất thân vừa bi kịch vừa đáng thương. Mỗingàychỉbiếtđảtọanhậpđịnh,mọingườiđềucảmthấyviệcchàngbịđuổirakhỏi môn phái chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nhưng không ai biết, lúc chàng đả toạ, thứ tu luyện lại là tâm pháp của núi Lăng Tiêu mà Tô Noãn dạy cho chàng.
Núi Lăng Tiêu tu tiên, phái Thanh Vân chỉ là tu đạo, cách biệt trong đó không cần so sánh cũng biết. Vậy nên khi không một ai biết, Bạch Ấn đã bỏ xa những người khinh thường chàng.
Chàng cực kỳ cảm kích tiểu hồ ly nên càng tận tâm chăm sóc nàng. Mỗi ngày phần cơm canh ngon nhất đều để lại cho nàng, buổi tối sợ nàng lạnh còn để nàng ngủ bên gối của mình. Chỉ là một buổi tối nọ, khi Bạch Ấn bỗng dưng tỉnh giấc giữa đêm, lúc chàng mở mắt ra đã lập tức trợn mắt há hốc mồm. Chàng phát hiện ra tiểu hồ ly bên gối đã biến thành tiểu cô nương mặc bạch y.
Nàng ngủ ngon lành, nhẹ nhàng dán lên người chàng. Hai tai nhọn trên đỉnh đầu thỉnh thoảng khẽ run rẩy.
Khuôn mặt Bạch Ấn lập tức trở nên đỏ bừng, nơi nào đó bỗng chốc cương cứng khiến chàng không dám cử động, hô hấp cũng nhẹ đi rất nhiều. Chàng chỉ sợ tiểu cô nương bên gối đột nhiên thức giấc sẽ hiểu lầm.
Tiểu cô nương không đột nhiên tỉnh giấc, nơi cương cứng trên thân thể chàng kề sát nàng bắt đầu nóng lên giống như có lửa thiêu đốt. Không những thế, ngọn lửa ấy còn nhanh chóng lan tràn, thiêu trụi chàng đến mức chàng không thể nằm im được nữa, muốn động đậy nhưng lại không dám động đậy. Chàng đành nhắm mắt niệm Thanh Tâm chú.
Đến lúc Tô Noãn thức giấc vào lúc sáng sớm, Bạch Ấn đã đi học từ sớm. Nàng chán chết ngồi trong phòng sờ chỗ này sờ chỗ kia, thấy hơi mới lạ rồi lại cảm thấy may mắn. May mà phái Thanh Vân này khá lớn, đệ tử đều có một phòng cho riêng mình.
Nếu không, nàng cũng chẳng có cách nào "công lược" Bạch Ấn tuổi niên thiếu.
Ngộ tính của Bạch Ấn cực cao, không bao lâu sau những thứ nàng học được từ 500 năm sau đều đã dạy lại hết cho chàng, không còn sót lại thứ gì.