Nàng coi chàng là sư tôn của mình, vẫn luôn coi chàng là sư tôn của nàng, nhưng chàng biết chàng không phải người đó, khốn kiếp... rõ ràng chàng biết bản thân không phải người đó nhưng chàng... chàng đã làm gì với nàng đây!
"Sư tôn, sư tôn..." Giọng nói của nàng lần thứ hai vang lên, không hề mang theo vẻ mị hoặc mà là nôn nóng và đau đớn.
Nàng bị thương ư? Bạch Ấn đột nhiên giật mình, tiếp đó trước mắt chàng bỗng sáng ngời. Chàng nhìn thấy tiểu cô nương tóc bạc cắn răng chịu đựng đau đớn, ánh sáng màu trắng nhu hòa từ lòng bàn tay nàng liên tục truyền vào cơ thể chàng, cố gắng loại bỏ hương khí ngọt ngấy bao quanh thân thể chàng. Bạch Ấn tức khắc bừng tỉnh... chàng đã bị rơi vào ảo cảnh của mị hồ!
Bốn phía, mọi người đều mặt vô biểu tình đứng yên tại chỗ, tựa như đã mất đi hồn phách, rõ ràng bọn họ đều đã rơi vào ảo cảnh, chỉ có chàng được tiểu hồ ly cực lực đánh thức.
Thấy chàng tỉnh lại, cuối cùng Tô Noãn cũng thở phào nhẹ nhõm. Thân thể nàng mềm nhũn nửa quỳ trên đất thở dốc, Bạch Ấn vội vàng tiến lên ôm lấy nàng, nhưng lại không dám nhìn vào đôi mắt nàng. Cùng lúc, từ trong rừng cây truyền đến một thanh âm kinh ngạc: "Hử?"
Bạch Ấn vội quay đầu lại, chàng nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ chạy trốn ra ngoài. Đó chính là mị hồ!
Đáng chết!
Trong mắt chàng trực trào sát khí, ngay sau đó, chàng đặt tiểu hồ ly đã biến về nguyên hình vào trong ngực mình, cầm kiếm truy đuổi mị hồ. Bị Bạch Ấn một mực đuổi tới bên cạnh bờ vực, mị hồ một thân hồng y vốn yêu mị vô cùng, lúc này khuôn mặt lại tràn đầy phẫn nộ và hoảng sợ.
Nàng ta không tin ảo cảnh mà nàng ta lấy làm tự hào sẽ dễ dàng bị phá giải như thế, nhưng lại không thể không tiếp thu sự thật này. Tiểu đạo sĩ trước mắt rõ ràng mạnh hơn tất cả những người còn lại.
Thế nhưng... nàng ta không cam tâm cứ chết đi như vậy!
Bị Bạch Ấn cầm kiếm ngăn chặn đường sống, mị hồ cắn răng, trên mặt lộ ra ý cười trào phúng.
"Tiểu đạo sĩ, không tồi đó, còn có thể thức tỉnh từ trong ảo cảnh của ta. Thế nào, trong ảo cảnh tỷ tỷ chưa giúp ngươi đủ dục tiên dục tử hay sao? Hử?"
Nàng ta bày ra ảo cảnh, đương nhiên cũng biết trong ảo cảnh là tình huống gì.
Sắc mặt Bạch Ấn đại biến, theo bản năng chàng cúi đầu nhìn tiểu hồ ly trong lồng ngực. Mị hồ vẫn tiếp tục nói. "Chậc, chậc, tiểu đạo sĩ ngộ tính cũng cao đấy, ngày sau nhất định ngươi sẽ trở thành nhân trung long phượng(*) cho xem. Đáng tiếc, cũng không biết mấy lão già trong môn phái có biết đệ tử bảo bối của bọn họ sẽ làm ra những chuyện thế này hay không đây..."
(*) Rồng, phượng trong loài người. Ý nói là người cực kỳ tài giỏi.
Mị hồ vừa nói xong, Bạch Ấn lập tức nâng kiếm. Trường kiếm chợt loé ánh sáng lạnh, sát khí bạo nộ khiến mị hồ lập tức nhận ra nàng ta đã chọc trúng tử huyệt của thiếu niên này.
Điều nàng ta muốn chính là khiến chàng thất thủ, chỉ khi chàng không giữ được bình tĩnh, nàng ta mới có thể nhân cơ hội thừa nước đục thả câu.
Thừa dịp trong mắt Bạch Ấn đều là sát khí, mị hồ nhoáng một cái biến ra một phân thân giả lập tức chạy về phía sau Bạch Ấn, năm ngón tay nàng ta giơ lên hung hăng đâm mạnh vào giữa lưng Bạch Ấn.