Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Chương 96: Sư Tôn Của Hồ Ly Quá Hung Hãn 41 Sửa Chương



Tô Noãn không thể hình dung cảm giác trong lòng mình lúc này là gì, nàng chầm chậm đứng dậy bước tới, miệng khẽ mở nhưng không biết nên nói thế nào, sau đó nàng nghe thấy giọng nói ôn hòa của Bạch Ấn.

"Nàng có thể vấn tóc cho ta không?"

Đối mặt với nụ cười nhu hòa như nước của Bạch Ấn, Tô Noãn ngơ ngác gật đầu, sau đó được Bạch Ấn dẫn tới trước bàn trang điểm.

Trong gương phản chiếu rõ ràng dáng vẻ của Bạch Ấn, khuôn mặt chàng dịu dàng điềm tĩnh, mái tóc trắng như tuyết xõa ra tán loạn, Tô Noãn đứng sau lưng chàng một lúc lâu, cuối cùng cũng cầm lấy chiếc lược ở bên cạnh, bắt đầu nhẹ nhàng chải tóc cho chàng.

"Không nghĩ tới tiểu hồ ly hồi đó, bây giờ cũng đã biết vấn tóc rồi." Trong gương, Bạch Ấn cười khẽ: "Khi đó, nàng luôn thích bò lên đùi của ta, dính người cực kỳ."
Ngón tay Tô Noãn hơi dừng, rồi lại tiếp tục chải đầu cho chàng, không lên tiếng.

Bạch Ấn dường như đang nói chuyện với nàng, lại như đang nói chuyện với chính mình. Vẻ mặt chàng điềm đạm thong dong, không hề nhìn ra dấu vết từng một kiếm quét ngang hẻm núi yêu thú. Chàng càng giống như một vị tiên nhân xuất trần thoát tục, không hề có nửa phần phàm tục, không dính dáng đến máu tanh.

"Khi đó, ta rất ghen tị với sư tôn trong miệng của nàng." Bạch Ấn lắc đầu: "Lúc ấy ta nghĩ, sư tôn mà nàng nhắc tới nhất định là người hạnh phúc nhất trên thế gian này, cao cao tại thượng như thế, còn luôn được nàng tâm tâm niệm niệm nhớ thương..."

Chàng nói xong thì bật cười: "Ta đã từng rất hy vọng mình chính là người mà nàng nói tới."

Tô Noãn chậm rãi búi lại mái tóc đã bạc trắng như tuyết, cầm lên ngọc quan bên cạnh, giống như chàng ngày xưa cố định mái tóc, vừa nghe Bạch Ấn tiếp tục nói.
"Khi tỉnh lại, ta phát hiện bản thân chính là sư tôn trong miệng nàng, là người nàng tâm tâm niệm niệm, là người ta đã từng vô cùng khát vọng được trở thành... nhưng, ta hối hận rồi."

Bạch Ấn ngẩng đầu, nhìn thiếu nữ từ trong gương đối diện, ánh mắt vừa nhu tình vừa chuyên chú: "Ta nhớ nàng từng nói, đợi thiếu niên đến núi Lăng Tiêu, trong lòng nàng sẽ không có sư tôn nữa, chỉ có thiếu niên đó..."

Tô Noãn cảm thấy lòng mình hơi đau nhói, nàng biết mình cuối cùng cũng phải biết chuyện đã xảy ra trong mộng cảnh.

"Ta đã đến núi Lăng Tiêu, nhưng lại không đợi được nàng... Đợi đến khi gặp lại nàng, ta cũng đã không còn là thiếu niên không có tiền đồ, không màng tất cả mọi thứ, chỉ cần tiểu hồ ly nữa.

Ta cho rằng mình có thể trở thành một sư tôn tốt, làm chuyện mà một sư tôn nên làm, nhưng nàng thấy đó... Ta, vẫn vô dụng như vậy..."
Hình ảnh trong đôi mắt chàng giống như vòng xoáy, sâu đến vô tận, rõ ràng ma khí trên người đang điên cuồng cuộn trào, nhưng dung mạo vẫn giống như trích tiên.

"Có nàng ở đây, trong mắt ta, trong lòng ta sẽ không còn chỗ cho ba ngàn đại đạo nữa... Vì vậy, đừng hận ta, có được không?"

Tô Noãn thở dài một tiếng, thân thể chợt lóe ánh sáng, biến về hình dáng tiểu hồ ly. Nàng ngựa quen đường cũ trèo lên chân chàng, dựa vào ngực chàng giống như trước đây vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn chàng.

Chỉ trong khoảnh khắc, hai mắt Bạch Ấn đỏ lên, chàng đưa tay định vuốt ve tiểu hồ ly trong ngực, nhưng nhoáng một cái, tiểu hồ ly đã lại biến thành thiếu nữ tóc bạch kim, trực tiếp đối mặt với chàng, ngồi trên đùi chàng yên lặng nhìn, rồi chầm chậm dựa đầu vào ngực chàng, dịu ngoan vô cùng.
"Có hận ta không?" Tô Noãn nhỏ giọng hỏi chàng.

Tay Bạch Ấn vuốt ve bờ vai nàng, giọng nói dịu dàng lộ rõ ý cười: "Cử án tề mi, bạch đầu tương ấn, nàng xem... Điều ta mong muốn, nàng đã cho ta, ta cảm tạ nàng còn không kịp, sao có thể hận nàng được."

Bên ngoài sơn động đã bị đám người Hư Thần Tử và Chu Tuyết Kiến bao vây kín mít, tân khách tham dự hôn lễ hôm qua vẫn chưa rời đi, họ bị luồng ma khí tăng vọt mạnh mẽ trên Bất Vong phong làm cho khϊếp sợ. Tất cả mọi người đều biết, hôm nay ở Bất Vong phong chỉ có phu thê đạo tôn.

Nhưng ma khí ngập trời này nhìn một cái là biết không phải ma tu bình thường, mà là tà ma có thể hủy diệt trời đất.

"Không biết tên tà ma nào đã lẻn vào núi Lăng Tiêu của ta. Các vị đồng đạo, hôm nay chúng ta đều tề tụ đông đủ ở nơi này, đây là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt tà ma, nếu mọi người không đồng tâm hiệp lực gϊếŧ hắn, một khi để tà ma này trốn thoát, nhất định sẽ là đại họa của giới tu hành, thậm chí là toàn bộ thế gian." Hư Thần Tử cao giọng nói.