Tô Noãn nhìn chiếc trâm cài mà nàng đã đâm vào ngực Bạch Ấn, nàng ngẩng đầu khẽ vuốt ve gò má trắng nhợt của chàng, cong môi cười: "Vậy thì hãy để ta bảo vệ chàng."
Bạch Ấn khẽ giật mình, đám người xung quanh không rõ cho nên vẫn đang nhìn bọn họ chằm chằm. Tô Noãn ngẩng đầu nhìn về phía Hư Thần Tử.
"Dựa theo lời các ngươi đã nói, ta đã hạ thuốc làm tiêu tán tu vi của chàng, bây giờ lại giúp các ngươi ngăn cản chàng tự bạo… điều kiện mà các người đã đáp ứng ta lúc trước, nên thực hiện rồi nhỉ?"
Hư Thần Tử theo bản năng cau mày quát lên: "Nghiệt súc, ngươi đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì!"
Chu Tuyết Kiến cau mày, cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng không kịp suy nghĩ nữa, trường kiếm trong tay nàng ta chợt lóe hàn quang, đâm mạnh, thẳng tới phía Tô Noãn.
Biểu tình của Bạch Ấn đông cứng, định bước lên trước ngăn cản, nhưng lại phát hiện bản thân không thể động đậy. Ngay sau đó, một luồng nhiệt từ đan điền dâng lên, liệt hỏa bùng lên dữ dội, nhanh chóng và mạnh mẽ xua đuổi ma khí trong cơ thể chàng ra ngoài. Trong khoảnh khắc, lòng chàng bỗng xuất hiện một dự cảm xấu.
Gần như cùng lúc, linh hồ vốn dĩ vô cùng yếu ớt trong mắt mọi người đã đón lấy thanh trường kiếm của Chu Tuyết Kiến, bước lên một bước, hai ngón tay chặn kiếm… quăng Chu Tuyết Kiến cùng với kiếm của nàng ta ra ngoài, khí tức trên người nàng biến đổi, ma khí che trời lấp đất từ cơ thân xông ra ngoài.
"Ma khí, nàng ta mới là ma đầu, là nàng ta!"
Mọi người bị biến cố xảy ra bất thình lình này làm cho kinh sợ không biết phải làm sao. Đám người Hư Thần Tử cũng không biết nên phản ứng lại chuyện này thế nào. Họ theo bản năng nhìn về phía Bạch Ấn, lập tức đờ người phát hiện, ma khí trên người Bạch Ấn đã biến mất không còn một mống, sau đó có linh khí cực kì tinh thuần tỏa ra.
Chỉ một chớp mắt, quanh người Bạch Ấn có tiên khí vô cùng mạnh mẽ tinh khiết, mà linh hồ cách phía trước chàng không xa, quanh thân ma khí cuộn trào mãnh liệt che trời rợp đất, trên mặt là tà ý. Tô Noãn chậm rãi bước lên trước, đám người đồng loạt lùi bước.
Nàng thu lại ánh mắt lạnh lùng từ trên người Chu Tuyết Kiến đang bò dậy, nhìn đám người Hư Thần Tử khinh thường: "Thế nào, có gan giao dịch với ma tu như ta để sát hại tôn thượng nhà mình, nhưng lại không có gan thực hiện cam kết ban đầu sao?"
Nàng hất cằm ám chỉ chủ phong cách đó không xa: "Vốn ta chỉ muốn giúp các ngươi loại bỏ Bạch Ấn, ta làm phong chủ của Bất Vong phong cũng đủ rồi... Nhưng mấy ngày nay ta phát hiện núi Lăng Tiêu này cũng tốt lắm, chi bằng, ta giúp các ngươi gϊếŧ Bạch Ấn, sau đó đến làm tôn thượng của các ngươi luôn, thế nào?"
Linh hồ vẫn luôn nhát gan sợ sệt trong phút chốc hóa thành ma khí toàn thân, trong thần thái mang theo vẻ tà ác. Biến cố đột ngột xảy đến khiến tất cả người của núi Lăng Tiêu không kịp hồi phục tinh thần. Nhưng những người tu hành của các môn phái còn lại đều nghe ra được tin tức chấn động từ trong lời nói của tiểu hồ ly.
Đám người Hư Thần Tử liên thủ với ma đầu, để loại bỏ đạo tôn Bạch Ấn của bọn họ ư?
Ông trời ơi, đây là trải nghiệm lớn nhất và bùng nổ nhất trong trăm nghìn năm qua... Khó trách, thảo nào họ luôn cảm thấy chuyện hôm nay cứ quỷ dị làm sao, tại sao Bạch Ấn muốn cưới thê tử mà Hư Thần Tử và các trưởng lão núi Lăng Tiêu không một ai ngăn cản, trái lại còn vui vẻ, quạt gió thêm củi.
Hóa ra là muốn nhân cơ hội này diệt trừ Bạch Ấn, bọn họ muốn tự mình làm tôn thượng hay sao!
Trời ơi, đây mà là môn phái đứng đầu giới tu hành - núi Lăng Tiêu hay sao?
Tô Noãn lười biếng nói xong, nhìn đám người xung quanh mỗi người một vẻ mặt, trong lòng gần như sắp cười thành tiếng. Nàng muốn bảo vệ danh dự của Bạch Ấn, thì nhất định phải đưa ra một lý do, vậy thì khai đao đám người Hư Thần Tử này thôi.
Ai bảo đám người này tu tiên lại tu thành một đám máu lạnh ngu xuẩn, đã dốt nát còn tự đại.