Nhìn cánh cửa thang máy dần đóng lại Lâm Nguyệt cũng tiến tới đi vào cửa tháng máy giành cho nhân viên ở phía đối diện, cô hiểu một điều đơn giản là ranh giới giữa cô và người con gái kia khác xa rất nhiều! Một chút ghen tỵ nhỏ nhoi đang len lỏi trong con người cô.
Cửa thang máy vừa mở ở tầng cao nhất của tòa cao ốc, đã có nữ nhân viên đứng chờ sẵn đón cô dẫn đường đến phòng giám đốc, nữ nhân viên gõ nhẹ lên cửa sau đó thông báo với người bên trong một tiếng rồi mở cửa cho cô đi vào bên trong, một gian phòng rộng rãi đúng kiểu của mấy vị tổng tài trong các phim điện ảnh cô hay xem, trên bàn làm việc là một dàn máy tính hiện đại, có quầy rượu riêng, trên kệ toàn những chai rượu mất tiền, thu hút cô là một cái bồn cá trong gốc phòng phía trên là một vòng bánh xe nước thu nhỏ ở dưới có mấy chú cá đủ màu sắc nhìn rất đẹp mắt, Phan An đi đến cái bàn gần đó đặt giỏ trúc lên bàn, cô bày thức ăn lên bàn xong thì gọi Tuấn Kiệt đến ăn, cô nói: - Nghĩ tay ăn trưa thôi!
Nghe cô gọi anh cũng dừng công việc đang làm mà đi đến bàn ăn, nhìn cô thuần thục dọn từng hộp thức ăn ra, sắp xếp bàn ăn gọn gàng anh như cảm nhận được gia vị của hai chữ gia đình, từ lúc cưới đến nay anh và cô chưa bao giờ dùng bữa trưa ở công ty như thế này, hôm nay anh ăn thấy ngon hơn thường ngày, tâm trạng cũng tốt lên trông thấy!
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, người vào là Lâm Nguyệt cô ấy chào Phan An rồi nói:
- Giám đốc, các nhà đầu tư hẹn tối nay ở nhà hàng Pháp!
Tuấn Kiệt nhẹ gật đầu sau nhìn sang Phan An rồi nói:
- Buổi chiều cô xin nghĩ 1 buổi đi?
- Sao lại nghĩ nữa?
Tuấn Kiệt đúc con tôm vừa lột xong vào miệng Phan An, tuy có chút bất ngờ nhưng được nam chính phục vụ thì nên tận hưởng, Lâm Nguyệt hai mắt mở lớn nhìn những hành động vừa rồi, không phải là tình cảm của hai vợ chồng họ chỉ là hữu danh vô thực hay sao! Lâm Nguyệt như không tin vào mắt mình, cô đứng nhìn hai người họ đến ngẩn ngơ, Phan An biết nữ chính đã có chút cảm tình với nam chính rồi và hình như là anh ta cũng đang cảm nắng cô ấy, hay là anh ta muốn dùng cô làm phép thử với Lâm Nguyệt! Nghĩ đến đây thôi tự nhiên trong lòng cô cảm thấy buồn buồn, cô bỏ chén xuống chẳng muốn ăn, thấy Lâm Nguyệt vẫn còn đứng đó cô mới lên tiếng nói: - Thư ký Lâm còn chuyện gì nữa sao?
Lúc này cô ta cảm thấy hơi thất thố mới xin lỗi rồi xoay người ra ngoài, Tuấn Kiệt vẫn yên lặng bóc tôm cho bỏ vào chén cô, vừa nói:
- Cô không nghe thư ký Lâm nói tối nay đi tiếp đối tác của tôi sao! Đương nhiên cô là vợ phải đi cùng chồng!
Phan An vỗ tráng lắc đầu, cô than vãn:
- Ôi không, lẽ ra tôi nên đề phòng anh mới đúng, không phải tự nhiên tốt bất ngờ lột tôm cho tôi đâu nhé! Hóa ra là có mục đích!
Cô vừa nói xong Tuấn Kiệt đã búng tay lên tráng cô, Phan An hét lên hai tay ôm tráng lui ra xa, cô nói:
- Anh không biết thương hoa tiết ngọc hay sao! Đau muốn chết á! Bạo hành gia đình!
- Như vậy mà gọi là bạo hành à! Cô có cần tôi bạo hành một lần cho cô hiểu hay không? Nếu không biết tối nay về tôi săn sàng để cô trãi nghiệm!
Phan An nhìn cái người chồng như ác ma trước mặt sao dạo gần đây khác lạ quá! Cô nhớ rất rõ anh ta đâu có thích tiếp xúc nhiều với cô, đơn li hôn anh cũng đã để luật sư soạn sẵn rồi cơ mà! Sao thực tế lại khác xa như vậy chứ.