Sự xuất hiện của cô ở phòng làm việc khi anh tan họp trở về đúng thật là một phần thưởng cực kỳ lớn, ngoài mặt thì tỏ ra không vui khi thấy Phan An không chịu ở nhà nghĩ ngơi mà lại đi lung tung, nhưng thực chất trong lòng nở ra mấy tầng hoa, niềm vui khó tả.
Phan An rót chén canh gà hầm đưa qua cho anh, Tuấn Kiệt ôm cô ngồi lên đùi anh, làm ra bộ dáng đáng thương buộc cô phải móm cho anh từng muỗng canh hầm, ăn xong anh lưu luyến hít lấy hương thơm từ trên tóc của cô, sau đó anh hôn lên một bên tai cô rồi liếm nhẹ một đường dài xuống tận xương quai xanh, anh hôn nhẹ lên bờ môi đang mím chặc, như muốn kiềm nén những tiếng rên khe khẽ, hai chiếc lưỡi cuốn lấy nhau, anh hút lấy những mật ngọt từ môi cô, cả hai như tìm được bạn đồng hành, bàn tay Tuấn Kiệt cũng dần cởi bỏ từng cúc áo của Phan An, anh hôn lên bầu ngực căng tròn, bất ngơ Tuấn Kiệt bế cô đi vào căn phòng bên trong đặt cô lên giường, anh hôn nhẹ lên môi cô nói giọng hết sức mê tình:
- Cơ thể em đã ổn chưa? Có còn đau nhiều không? Nếu em không muốn anh sẽ dừng lại!
Phan An nhìn anh với anh mắt như say hương tình, hai tay cô ôm lấy gương mặt đẹp không gốc chết của Tuấn Kiệt mà đặt nụ hôn nồng nàn lên đó, như nhận được sự đồng thuận bàn tay anh bắt đầu không còn ngại ngùng nữa mà cởi nhanh chiếc áo ngực ném sang một bên, một tay không ngừng xoa nắn, tay còn lại đã mò xuống tận nơi thủy cốc của cô. Anh vừa ngậm vừa cắn một bên gò bồng đào làm Phan An rên lên khe khẽ, tiếng rên vào tai Tuấn Kiệt lúc này cứ như mồi lửa cháy càng ngày một lớn hơn.
Quần áo đã được cởi ra gần như không còn gì cả ngoài chiếc quần sịp, nhưng tương lai nó cũng sẽ bị cởi nhanh thôi. Trong lúc đang hăng say, anh vô tình chạm vào tay bị thương của cô, Phan An rên lên khe khẽ lại càng kích thích Tuấn Kiệt nhiều hơn:
- Á… trúng tay em đau!
- Anh xin lỗi… anh không kiềm chế được trước em! Anh yêu em, anh yêu em An An của anh! tình yêu của anh!..
Tuấn Kiệt xổ ra một tràn yêu thương nồng cháy, anh hôn từ từ xuống đến nơi thủy cốc, anh kéo nhẹ chiếc quần sịp xuống sau đó nếm thử hương vị của những mật ngọt từ thủy cốc! Phan An gần như gục ngã trước những đợt tấn công liên tục từ Tuấn Kiệt cả người cô uốn éo như một con rắn, hai má cô vì kích tình mà trở nên đỏ ửng, thấy đã đến lúc đưa thằng em nghinh chiến anh từ từ chầm chậm đưa nó vào trong cô bé của Phan An, anh liếm một bên tai cô rồi thì thầm khe khẽ:
- Anh sẽ đưa em đến thiên đường, ngoan nhé cục cưng của anh! Phan An giao hết cho anh hơi đau tý xíu nhé cô bé!
Phan An lúc này bị Tuấn Kiệt làm cho mê mẫn cả người lân lân cô muốn nhiều thêm nữa, mặc dù đã trãi qua một đời chồng trước khi xuyên không vào đây nhưng với cơ thể mẫn cảm của này Phan An gần như không kiểm soát nổi, vừa lúc cô còn đang phân tâm vì những lời nói có cánh của Tuấn Kiệt, anh bất ngờ tập kích làm Phan An gần như choáng cả người hai tay cô bám vào cơ thể anh thật chặc, cô bé của Phan An cũng nhanh chóng thích nghi với cậu em của Tuấn Kiệt, mặc dù rất đau nhưng dần về sau nó lại là cảm giác cực sướng đê mê trong cuộc hoang ái này, bản thân cô cũng đã tìm được chân ái! Cô đã buông bỏ quá khứ, dẹp luôn nhân vật nam chính hay nữ chính, nữ phụ gì gì đó ở đây cả dẹp qua một bên, mà việc quan trọng hơn hết lúc này đây là cô yêu anh và anh cũng vậy.
Cả hai lăn xả cả buổi chiều đến khi Tuấn Kiệt lên đỉnh lần thứ N anh mới quyến luyến buông cô ra! Nhìn vệt máu hồng hồng trên tấm ga giường anh cười thích thú! Hóa ra vợ của anh giành cả thanh xuân để chờ anh!
Nhìn cô mèo nhỏ nằm cuộn tròn trong lòng ngực anh, vết hôn lên khắp người cô, càng nhìn cô thì thằng em của anh càng muốn làm thêm vài nhái nữa, thấy trong người càng thêm nóng bức, anh nhẹ tay vén một bên váy cô lên và cứ chầm chậm mà đưa chú em vào thủy cốc một cách dễ dàng, lúc đầu cô còn phản đối vì quá mệt chỉ muốn ngủ mà thôi nhưng sau một vài cú thúc đầy nhiệt huyết, cô bé cũng bắt đầu phối hợp, lát sau chỉ còn tiếng rên khe khẽ của Phan An phát khắp phòng.
Khi Phan An thức giấc lần nữa thì đã thấy mình nằm ở trong phòng của biệt thự, còn đang ngơ ngẩn chưa hiểu chuyện gì thì Tuấn Kiệt từ cửa đi vào trên tay còn cầm một khay đầy thức ăn, anh cứ ngời ngời cả người đầy sức sống, giống như một người được cho ăn no đủ, còn cô thì đến cử động cũng đau nhức khắp người, còn cô bé thì bị giày vò đến bước xuống giường mà chân còn rung rung đi không nổi. Nhìn đến tác nhân gây ra tất cả những chuyện này cho cô, Phan An nén giận mà nói: