Sáng hôm sau Lục Hy Tuyết vẫn đến trường đều đặn. Vừa bước vàolớp vẫn là dãy cuối kế bên cửa sổ. Không bao lâu sau bóng dáng tiêu sái ôn nhu như ngọc xuất hiện, còn ai khác ngoài Tiêu ThưLy. Cô vẫn như cũ đọc sách, Tiêu Thư Ly ngồi xuống kế bên cạnhcô cười như gió xuân
- Hy Tuyết, đã lâu không gặp
Trôiqua 1 tuần không gặp được cô cứ như hàng thế kỉ trôi qua, đángtiếc người con gái vô tâm trước mắt này không hề nhớ hắn vìvốn dĩ cô chưa có tình cảm gì với hắn cả. Đang định nói câutiếp theo thì chuông điện thoại cô reo lên, là 1 bản ballad dịunhẹ, Lục Hy Tuyết mở máy nghe, Tiêu Thư Ly ngồi ngay kế bên cạnh đều có thể nghe được tất cả. Đầu dây bên kia không biết có 1nam nhân khác bên cạnh cô, giọng nói ấm áp dịu dàng. Lục HyTuyết mỉm cười, Tiêu Thư Ly ngạc nhiên, đây là nụ cười thật sựcủa cô? Và đó là câu trả lời chính xác, nụ cười chân thậtcàng làm tăng dung nhan hoàn mỹ trong vạn người
-”Bảo bối, em khỏe không? Có nhớ anh không?”
Đầu dây bên kia là tiếng cười nhẹ, hắn vui vẻ cùng có yêu thương.Long Ngạo Vũ có ngạc nhiên vì nụ cười của hắn đều xuất pháttừ tâm và cũng là lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm quangoại trừ đối với Long Ngạo Vũ mà cũng chỉ là thỉnh thoảnghắn mới cười trước mặt anh trai này. Long Ngạo Vũ dù dùng đầu ngón chân cũng biết đó là ai, ngoài nữ nhân ở Tân Thắng lầntrước còn là ai?! Long Ngạo Vũ có mừng cho em trai mình vìcuối cùng cũng tìm được một nữ nhân mà hắn toàn tâm toàn ýđối xử. Nhưng có lẽ hắn không biết được rằng 1 thời gian sauhắn lại nở nụ cười cay đắng, cô gái mà hắn yêu cũng chính là cô gái em trai hắn yêu nhưng cô gái đó đều chán ghét anh, phảilà chán ghét và những lời nói thốt ra từ miệng ngọc, ánhmắt lạnh lùng cười nhạo cùng khinh bỉ hắn hiện lên trong huyết mâu kia, nụ cười thì chưa bao giờ dành cho hắn mà chỉ luôn làcái nhếch mép như có như không vậy mà cô lại ấm áp, cười rạng rỡ bên cạnh em trai hắn, không biết bai nhiêu lần trái tim hắnvỡ tan lại từng ngày từng ngày âm thầm lặng lẽ vá lại nó,trên môi kia mím lại, ánh mắt đau đớn, đỏ lên kìm nén giọt lệrơi xuống, trách sao được, là do hắn cả mà thôi có trách cũngtrách chính bản thân qúa ngu ngốc, tự cao lại luôn hiểu lầm cô. Vì thế mà hắn không biết ngay ngày tại Tân Thắng lần đầu tiên hắn thấy cô cũng là sự bắt đầu chuỗi ngày đau khổ, con đường truy thê đầy chông gai của hắn. Long Ngạo Thiên hoàn toàn khôngđể ý gì đến Long Ngạo Vũ mà hắn vẫn thâm tình nói chuyện
- Khỏe a. Ngạo Thiên, gọi có gì không?
Lục Hy Tuyết mỉm cười, cô nhìn ts ngoài cửa sổ, giọng nói khôngcòn lạnh lùng xa cách như thường lệ mà ngược lại càng dịudàng, ngọt ngào như một bản tình ca đầy xúc động. Tiêu Thư Lybên cạnh bất ngờ, hắn nghiến răng, hai tay nắm chặt thành quyền nổi đầy gân xanh, đôi đồng tử thường ngày như mặt hồ thu khônggợn sóng mà giờ đây lại co rút hiện lên những tia máu, ngọnlửa nóng rực trong mắt và cả người đều là sát khí đáng sợkhiến không ít người lui ra. Lục Hy Tuyết không phát giác bởi cô đang chìm đắm vào cuộc trò chuyện với Long Ngạo Thiên. Tiêu Thư Ly hít sâu một hơi để bình tâm lại, nhưng giờ đây lòng hắnlạnh đi, có ai có thể cho hắn biết vì sao cô chưa bao giờ nởnụ cười đó? Chưa bao giờ nói với giọng nói đó với hắn (e bknè :vv )? Có lẽ không một ai có thể trả lời được câu hỏi nàyngoại trừ Lục Hy Tuyết và có ai biết lòng hắn cứ như đang ởNam Cực không? Câu trả lời là không (phũ :vv). Long Ngạo Thiênhẹn tối nay cùng ra ngoài với hắn, cô cũng vui vẻ đồng ý
Và cứ thế một vòng tuần hoàn như bao ngày Tiêu Thư Ly bắt chuyện,Lục Hy Tuyết im lặng nghe giảng và hôm nay Cố Minh cũng khôngxuất hiện dường như hắn đang lặng lẽ hành động bởi 1 kế hoạch nào đó. Lục Hy Tuyết tâm trạng hôm nay không tệ, cô liền trởvề Lục gia tắm và chuẩn bị cho cuộc hẹn. Vừa xong đúng lúctrước cửa Lục gia xuất hiện 1 chiếc BMW màu trắng, Lục HyTuyết cứ nghĩ là Long Ngạo Thiên hóa ra đến khi một đôi chândài thẳng tắp bước ra, mái tóc màu bạc óng ánh phong lưu hàohoa, lam mâu đầy ý cười như biển cả rộng lớn, khóe môi nhếchlên thành nụ cười bán nguyệt, một thân tây trang màu bạc lịchlãm, còn ngoài ai khác nổi tiếng khắp nơi không người khôngbiết là đế vương làng giải trí Thượng Quan Mặc kia chứ. Bướcxuống xe, Lục Hy Tuyết nhìn người kia có hụt hẫng lại có buồn phiền cùng căm phẫn khi nhớ đến ngày hôm đó, cư nhiên hắn không hề buông tha cho cô. Trong lòng hỏi vì sao? HẮn lạnh nhạt vớicô lắm mà chắc cũng vì hứng thú nhất thời nhưng cô không biếtlà trí óc nghĩ thế nhưng trong tâm lại chỉ có mình cô biếtrằng hắn thật sự thương cô. Lục Hy Tuyết cắn môi cau mày mà hừ lạnh. Thượng Quan Mặc đến trước mặt cô mỉm cười
- Tuyết, anh về rồi
Một câu nhẹ nhàng, ý tứ rõ ràng chứa bao nhiêu là nỗi nhớ nhung,bao nhiêu là yêu thương cũng bao nhiêu là chờ mong cô chào đónhắn. Lục Hy Tuyết thở dài, cô nên làm gì bây giờ? Hắn sao lạisi tình đến mức ấy, có phải cô nên quan tâm hắn cho hắn thêmmột cơ hội nữa hay không? Dù sao hắn cũng đã thâm ý như vậy côđành gật đầu
- Chào mừng anh trở về Mặc ca....
LụcHy Tuyết giật mình, cô vừa gọi hắn là Mặc ca? Chẳng phải đólà trước kia cô hay vui vẻ đầy tình cảm cũng gọi hắn như thế?THượng Quan Mặc sững sờ như không tin vào tai mình, nhanh chónghồi thần hắn liền nở nụ cười hạnh phúc phải là hạnh phúcbởi vì cô đã 1 lần nữa gọi hắn như thế bất quá khác vớitrước kia hắn lại không có cảm xúc gì nhưng ngày hôm nay chínhlà ấm áp. Thượng Quan Mặc ôm chầm lấy cô, giọng có run rẩy dễ nhận ra
- Tuyết, em vừa gọi anh là gì? Có thể lặp lại một lần nữa không?
- Tôi...
Lục Hy Tuyết ngập ngừng, cô bối rối, cô làm gì bây giờ?
Từ xa một chiếc xe sang trọng không kém gì xe của Thượng Quan Mặcdừng trước Lục gia, một người đàn ông khí thế kiêu ngạo nhưbậc vương giả, trái lập với Thượng Quan Mặc ấm áp tỏa sángnhư một vị thần mặt trời Apollo mà hắn lại như một đại thiênthần lại có trẻ trung nhưng tuyệt nhiên không có sự không biếtsự đời mà là trưởng thành chững trạc, 2 loại khác nhau nhưnglại hòa hợp 1 cách kì lạ. Long Ngạo Thiên nhíu nhẹ mày nhìnngười đàn ông đang ôm Lục Hy Tuyết đầy thắm thiết kia
- Bảo bối xong chưa?
Giọng nói trầm ổn vang lên. Lục Hy Tuyết giật mình, Thượng Quan Mặccảm thấy nghi hoăc̣ liền buông cô, Long Ngạo Thiên đến gần 2người
- Bảo bối đến giờ rồi
Long Ngạo Thiên nhẹgiọng nhắc nhở, ánh mắt si mê nhìn cô. Hôm nay Lục Hy Tuyết đãđẹp càng đẹp hơn. Cô mặc một váy màu đen tuyền tay ngắn ôm lấy thân hình quyến rũ đến đầu gối lộ ra đôi chân trắng ngầnthẳng tắp lại không trở nên tục tĩu mà ngược lại càng diễmlệ hơn, quanh eo là một vòng ruy băng màu vàng lấp lánh, giàycao gót đen đẹp đẽ, đồng hồ màu trắng thanh nhã cùng ví datrắng. Mái tóc dài vàng kim uốn quăn được vén qua một bên, làn da trắng hoàn hảo, lông mày lá liễu, mũi lai tây tinh tế,huyết mâu như 2 viên ruby tỏa sáng xinh đẹp hàng mi như 2 cánhbướm vỗ về, nhất là cánh môi mềm căng mọng hồng tự nhiên, cảgương mặt không một chút son phấn mà vẫn đẹp lạ thường. Lục Hy Tuyết như một thiên thần kiều diễm thanh nhã lại thoát tục, cô lên tiếng phá tan bầu không khí kì lạ này. Lúc này ThượngQuan Mặc vốn đang chìm đắm vào nỗi nhớ nhung cùng hạnh phúcthì cũng như Long Ngạo Thiên là si mê
- Đi thôi Ngạo Thiên
2 người đàn ông cùng bừng tỉnh, cả hai âm thầm liếc mắt âm trầm nhìn nhau đầy phòng bị cùng lạnh lẽo, linh cảm người trướcmắt này không đơn giản càng là đang tranh giành cô, cả hai lạikhó chịu cùng buồn bực, đã có 5 tên kia đang giành tình cảmcủa cô lại từ đâu chui ra thêm 1 tên nữa? Lục Hy Tuyết thật muốn giấu em đi làm của riêng cho mình mà dù là em không làm gìnhưng chỉ một cử động nhỏ lại thu hút nhiều ong bướm đến vậy. Có lẽ cả 2 không biết, chỉ dừng lại ở con số hàng đơn vị là 7 thôi sao? Đã từ lâu tăng thêm rồi (k bk có a có tức ọc máu kđây)
- Đi thôi bảo bối
Long Ngạo Thiên cười dịu dàngnói, Lục Hy Tuyết gật đầu, cô lịch sự quay qua Thượng Quan Mặcchào tạm biệt rồi cùng Long Ngạo Thiên rời đi. Thượng Quan Mặcnhìn theo chiếc xe đến khi khuất dần thì cau mày cắn răng xoayngười vào trong
Long Ngạo Thiên đưa cô tới Tân Thắng trước,cả hai dạo bước cùng nhau cười đùa vui vẻ, Lục Hy Tuyết khoáttay Long Ngạo Thiên, hắn cũng thoải mái ôm eo cô cứ như 2 cặptình nhân thực thụ (vốn v mà O.O) mà không biết rằng qua cameracó đôi mắt màu trà tựa hồ ly híp lại nguy hiểm, cũng từ xamột người hừ lạnh tức giận nhìn cô. Long Ngạo Thiên đang cùngcô đi vòng quanh thì trước mắt là 1 đám đông hào hứng theo dõimột chương trình. MC là một cô gái thanh tú cười vui vẻ, trongmắt hình như tựa thoáng qua có si mê cùng ghen tỵ
- Chàotất cả mọi người đã đến đây tham dự chương trình “Cùng kếtthành đôi lương duyên“. Trong chương trình này các cặp tình nhânsẽ cùng nhau vượt qua 3 vòng thử thách đầy thú vị và cànglàm cả 2 trở nên gắn bó hơn. Chúng tôi đã mời được 3 cặp rồi, không biết còn ai muốn tham gia không? Ai nha sẽ được chụp hìnhlưu giữ đó, cũng có trải nghiệm thật ấm áp đó nha
MC vô cùng duyên dáng, cô nàng cười tươi, Long Ngạo Thiên chợt thấy hứng thú liền kéo cô đi
- Chúng tôi tham gia
Long Ngạo Thiên lớn giọng kêu lên, mọi người cùng quay đầu đầy thúvị, trước mắt chính là đôi tiên đồng ngọc nữ, trai thanh nữ tú vạn người mê. Lục Hy Tuyết có chút ngượng, Long Ngạo Thiên bật cười kéo tay cô tham dự. MC bừng tỉnh, cô nàng suýt xoa khôngthôi, đã có 1 đôi nổi bật rồi vậy mà lại thêm 1 đôi, mà ngườiđàn ông tuấn tú không kém nhau, lại tựa phần giống nhau nhưngkhí chất lại khác nhau mà nữ nhân thì chắc chắn là cô gáimặc váy đen kia, từ cô như không thuộc về thế giới này. MC lậptức chuyên nghiệp, thầm cảm ơn 4 người thu hút nhiều người vàchắc chắn cuối tháng sẽ được tăng lương a
- Được thôi, mời 2 vị nào. Thế là chúng ta đã có đầy đủ rồi nhé. Sau đây tôisẽ nói ra thể lệ, kì thực rất đơn giản....
Lục Hy Tuyếtcùng Long Ngạo Thiên king ngạc nhìn 2 người quen thuộc, nam nhânLục Hy Tuyết không chú ý mà chính là nữ nhân kia, cô ta biệttăm biệt tích hơn 1 năm giờ đây lại xuất hiện, không biết hôm nay là ngày gì mà sao xui vậy? Chắc chắn cô chưa coi lịch hoàngđạo. Lục Hy Tuyết cau mày nhìn nữ nhân trước mắt, nữ nhân đócòn ai khác ngoài Hạ Thanh chứ
--------------------------
Hơn 2k chữ coi như bù vào mấy ngày trc v :3 :3 haizzzz..... thật rối ren, sắp có bão r a :3 hí hí hí
*Trailer:
Hạ Thanh cùng Long Ngạo Vũ không kém gì Long Ngạo Thiên và Lục HyTuyết, trong mắt Hạ Thanh ghen tỵ cùng phẫn hận nhìn thẳng vềphía Lục Hy Tuyết mà không biết xung quanh, Lục Hy Tuyết nhếchmiệng cười lạnh, Long Ngạo Thiên nhíu mày thặt chặt, Long NgạoVũ càng nghi hoặc nhìn nữ nhân bên cạnh mình, không hiểu saotrong lòng hắn càng có chán ghét