Cố Minh Hạo lạnh lùng nói, Lục Hy Tuyết chăm chú nghe hắn thao thao bất duyệt trên bục cho đến khi hết tiết, hắn bất chợt nói lớn
- Lục Hy Tuyết, mời em lên phòng làm việc của tôi. Em đã vắng lâu rồi, tôi cần gặp để nói chuyện
Lục Hy Tuyết cau mày nghi hoặc nhìn hắn. Hắn muốn làm gì? Có nghi hoặc thế nào cô cũng để trong lòng, đứng dậy theo hắn đến phòng làm việc
Cố Minh Hạo mở cửa mời cô vào trong, Lục Hy Tuyết đề phòng né tránh hắn. Khóe môi hắn giương cao lên
"Cạch"
-Anh... Giáo sư!!
Lục Hy Tuyết giật mình, hắn nhưng là dám khóa cửa?
- Lâu rồi không gặp Hy Tuyết
Cố Minh Hạo giả bộ không nhìn thấy cô đang tức giận, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sofa, bộ dáng kiêu ngạo không coi ai ra gì
- Cố giáo sư, anh muốn làm gì?
- Lục Hy Tuyết, nói cho tôi biết hôm đấy ở nhà Sở Hiên em có thể thoát ra được vậy?
- Hình như vấn đề này không hề có liên quan đến học tập đấy thưa giáo sư
Lục Hy Tuyết híp mắt lại, cười lạnh. Cố Minh Hạo vô cùng gai mắt với nụ cười này của cô
- Nếu như em không nói e rằng sẽ khó khăn lắm đấy
- Ý giáo sư là sao?
- Hiện nay, Dạ Diễm đang điên cuồng bành trướng thế lực, mọi thế lực nhỏ không đáng để mắt tới bị hắn diệt trừ không còn thứ gì sót lại, Sở Hiên liên tiếp đi ám sát những nhân vật tầm cỡ, còn Bạch Lâu chính là anh em Long Ngạo còn hợp tác với Vân Luật điều mà chưa từng xảy ra giữa quân đội và thế lực ngầm. Chỉ từng ấy thôi, em có suy nghĩ gì?
- Thật sao?
Lục Hy Tuyết kinh ngạc, cô trợn mắt lên nhìn hắn. Cố Minh Hạo đứng dậy, tiến sát gân cô. Lục Hy Tuyết không sợ hãi, ngẩng đầu lạnh lùng
- Hy Tuyết, hãy trả lời câu hỏi của tôi, làm sao em có thể thoát được?
Cố Minh Hạo híp đôi mắt hồ ly lại, hắn rất tò mò về cô. Một người con gái vốn sinh non yếu ớt ấy nhưng mà có thể trốn thoát khỏi tổ chức của hắn thì quả thật không hề đơn giản. Một là cô đóng kịch hoặc hai là cô chỉ có như thế nhưng hắn thấy vế trước thích hợp hơn. Vì Lục gia rất có tiếng ở thế giới ngầm thậm chí có quyền lực dù rằng không bằng tổ chức của bọn hắn nhưng luận về sức mạnh thì không hơn không kém. Hóa ra lâu nay cô giả ngơ, như vô tình không biết nhưng chỉ có trong lòng có là biết rõ nhất
Đáng tiếc Cố Minh Hạo chỉ đoán đúng một nửa. Lục Hy Tuyết nhận ra nghi hoặc và hào hứng trong ánh mắt hắn, nở nụ cười châm chọc
- Cố giáo sư hỏi để làm gì? Chuyện đã qua thì không nên nhắc lại
- Đừng gọi tôi là Cố giáo sư nghe xa cách như thế. Chuyện đã qua sao?
Cố Minh Hạo cười lạnh, hắn nâng bàn tayk dịu dàng vuốt tóc cô, tay hắn chạm vào bên má Lục Hy Tuyết, vẻ mặt nghiền ngẫm trầm tĩnh đến đáng sợ. Lục Hy Tuyết nuốt khan, lùi về sau vài bước nhưng Cố Minh Hạo liếc mắt, cành tiến gần cô hơn, ép sát cô vào tường
Một tay chống lên tường, một tay nâng cằm Lục Hy Tuyết vuốt ve
- Em nghĩ tôi sẽ không để tâm? Sẽ dễ dàng cho qua "chuyện quá khứ" đó? Sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện cô gái mình đã định ngủ với người đàn ông khác? Tuyệt đối đấy là sự châm chọc
- Một Dạ Diễm đã đủ, tôi có thể đối phó hắn ta nhưng lại còn có thêm nhiều nam nhân khác như Lục Dật Thần, Thượng Quan Mặc, Bạch Hàn Dương, Sở Hiên, Long NGạo Vũ thì tôi không thể để yên được nữa. Em nói xem tôi nên làm gì đây? Tàn phá Lục gia sao? Nhưng tôi lại không nỡ làm nhạc phụ nhạc mẫu bị tổn thương a. Giết bọn hắn sao? Điều đó tôi không ngại nhưng gia tộc tôi thì ngại. Bắt cóc em rồi "gạo nấu thành cơm" sau đó thêm nhiều bảo bối và tiểu tử thì sao a?... Hừm... cũng được đấy
Cố Minh Hạo nở nụ cười, Lục Hy Tuyết mặt càng ngày càng đen, hắn tưởng cô là heo mẹ sinh nhiều con cùng một lúc cho hắn sao? Cô cũng không điên
- Cố Minh Hạo, anh...
- Chậc, là Hạo
Cố Minh Hạo tặc lưỡi, cắt ngang lời Lục Hy Tuyết. Cô tức giận nắm lấy cổ áo hắn
- Cố Minh Hạo anh vô sỉ nhân
Lục Hy Tuyết trong lòng ngẩng đầu nhìn trời, cô vô cùng oán thán, một Dạ Diễm vô sỉ mặt dày đã đủ còn tới thêm một tên sao?
Liệu nếu như Cố Minh Hạo mà biết số nam nhân kia không chỉ dừng tại đó, mà thậm chí còn tăng lên thì sẽ biểu hiện thế nào nga~~ Dù sao một tên vô sỉ, phúc hắc và "mạnh mẽ" sẽ không chống chọi được một đám nam nhân không khác hắn nha