Lục Hy Tuyết tỉnh dậy đã vài trưa hôm sau, cả người cô đau nhức như bị nghiền nát. Lưng kề sát một lồng ngực rắn chắc, một cánh tay ôm chặt eo cô không buông. Từng hình ảnh dâm mỹ ngày hôm qua tái hiện lại, Lục Hy Tuyết rùng mình
- Tỉnh rồi sao?
Một giọng nói trầm khàn vang bên tai cô, hơi thở nam tính phả lên hõm cổ, hắn cắn lên vai cô
- Hỗn đản
Lục Hy Tuyết giận run người quát lớn. Dạ Diễm hừ lạnh
- Em đã chưa ăn gì thì hãy dậy đi. Giờ này chắc Lục gia đang lo lắng cho em đấy
- Còn không phải do anh?
Lục Hy Tuyết quay người, đau đớn từ dưới thân truyền đến bộ não làm cô nghiến răng gầm nhẹ
- Em thích ứng từ bây giờ là được rồi. Trở về sau sẽ còn hơn thế này nữa đấy Tuyết nhi
Dạ Diễm lạnh nhạt liếc mắt
"Chát"
Lục Hy Tuyết tức giận tát mạnh lên mặt hắn
- Tôi không phải là búp bê cho anh làm vậy
Lục Hy Tuyết không thể tưởng tượng được hắn đã thay đổi đến thế này. Dạ Diễm vốn dĩ đã không phải là người mà cô quen thuộc cũng chẳng phải là nam chủ trong nguyên tác, tính cách của hắn đã có xu hướng bạo lực còn có biến thái. Dạ Diễm ôm chặt cô vào lòng, thì thầm bên tai cô
- Tuyết nhi, anh xin lỗi. Anh không nên đối với em như vậy. Là do anh căm giận quá thôi
Dạ Diễm ôm cô vào trong ngực, vuốt mái tóc cô đầy dịu dàng. Hắn phải nhanh chóng đổi tên cho cô, cô phải có tên trong Dạ gia sớm nhất. Dạ Hy Tuyết, cái tên này không tệ đi!!
Người nào đó bá đạo thầm đưa ra quyết định trong lòng
- Nếu em đang mệt thì hãy nghỉ ngơi, anh sẽ nói lại cho nhạc phụ biết
Biết gạo đã nấu thành cơm, sau đó có một hôn lễ long trọng sau đó tiến hành quá trình sản xuất. Người nào đó đã tự tưởng tượng trong đầu
Lục Hy Tuyết cười lạnh nhưng trong lòng thầm nghĩ hắn còn dư lại chút lương tâm đi, hắn đã tẩy rửa thân thể cho cô còn giúp cô bôi thuốc mặc dù việc này rất xấu hổ
- Đưa tôi về Lục gia, tôi muốn trở về nhà
...
- Đây là số tiền tôi thuê anh và chiếc xe này không hề có chủ vì tôi mua nó ở chợ đen. Anh hãy lái chiếc xe này giết chết ả tiện nhân này đi rồi phải bỏ chốn thật xa, nam nhân của cô ta không phải là người dễ dàng bỏ qua cho anh đâu
- Được rồi cô gái, việc này tôi đã làm nhiều lần rồi cô đừng lo
- Mọi việc giao lại cho anh
Hạ Thanh cười khẽ
...
- Đại tiểu thư Lục gia đã trở lại rồi?
- Vâng
Long Ngạo Vũ ngạc nhiên, hắn lại lâm vào trầm mặc. Không khí im lặng đáng sợ kéo dài mãi
- Hẳn là nên gặp mặt và nói chuyện với em chứ nhỉ mèo nhỏ?
Long Ngạo Vũ bật cười, nhưng tiếng cười của hắn rất đáng sợ
Long Ngạo Thiên đã đến hợp tác với Vân Luật nên chưa biết chuyện gì đã xảy ra
...
- Tiểu Tuyết đã ở lại Dạ gia sao?
- Phải, con bé sẽ trở về ngay thôi. Tiểu Diễm vừa báo lại cho chúng ta biết
Lục Vĩ nhẹ nhàng nói với Dương Linh. Bà ngạc nhiên sau đó lại mỉm cười. Nếu là Dạ gia thì bà rất yên tâm (lạy thần thưa phu nhân!!!)
Lục Dật Thần cùng Thượng Quan Mặc bên cạnh nghe vậy đồng thời cau mày, người nắm chặt tay, người trên trán nổi lên gân xanh. Dạ Diễm, lại là Dạ Diễm
...
Thật sự là quá đau tên khốn kiếp Dạ Diễm. Lục Hy Tuyết trợn mắt nghiến răng, cô thật tình không thể tiếp thu được. Độ biến thái hiện tại của hắn đã có thể sánh ngang với cả Vân Luật a, thật tình thì nghĩ đến tên nam chủ còn lại cô thật không dám nghĩ. Hạ Thanh, tôi phải khâm phục cô khi chịu đựng những tên biến thái này nhưng đó là trong nguyên tác còn bây giờ cô sắp đau triệt để rồi
Dạ Diễm bên cạnh lái xe có thể nhận ra tâm trạng căm hờn của cô, khóe môi nhếch lên. Còn nhiều thứ hắn còn chưa thử kia mà~~~ Cuộc sống sau này vẫn còn nhiều trò vui. Đáng tiếc Lục Hy Tuyết nhìn không ra trong đầu hắn đang có suy nghĩ này
Đột nhiên chuông điện thoại của Dạ Diễm vang lên. Hắn lặng lẽ nghe, Lục Hy Tuyết lén lút nhìn sắc mặt hắn càng ngày càng lạnh, cô rùng mình. Hiện tại bản chất hắn còn kinh khủng hơn cả trước kia