Nữ Phụ Thuần Ái Văn

Chương 25: TRÊN VÁCH NÚI



Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Khi Thanh Phượng một bụng tâm sự, chuẩn bị trở lại bên cạnh Tống Giản, hắn lại không tìm thấy nàng trong sân.

Trước đây hắn từng phân phó cho những ám vệ lưu lại ở gần đây không cần quá quản thúc hoạt động của nàng. Hắn ám chỉ rằng giáo chủ rất quan tâm nàng nên có thể có chút đãi ngộ đặc biệt.

Nhưng Tống Giản chưa bao giờ rời khỏi sân, đây vẫn là lần đầu tiên hắn vừa trở về lại không thể nhìn thấy nàng.

"Phu nhân...?"

Thanh Phượng tìm một vòng trước và sau viện, vào lúc dần hoảng loạn, một ám vệ canh ở cửa sau mới hiện thân bẩm báo, "Phu nhân một canh giờ trước ra ngoài từ cửa sau"

Khu vực ngoài cửa sau chỉ có một mảnh núi hoang cùng vách núi, không có bất luận con đường nào có thể chạy thoát, cũng không phải trọng địa gì của Ma giáo bởi vậy không một ai ngăn cản Tống Giản. Chỉ có một ám vệ đi theo để tránh việc nàng vô ý xảy ra chuyện.

Nghe vậy, Thanh Phượng vội vàng chạy đến, hắn thấy Tống Giản đứng ở đỉnh núi, nhìn về hướng đi ra vách núi, tựa hồ có chút chộn rộn.

Gió núi cuốn bay làn váy màu xanh nước biển của nàng, như thể sắp cùng đường chân trời màu lam nhạt bên vách núi hòa làm một thể. Hình ảnh đó khiến người khác hoài nghi nàng là đám mây nơi chân trời hóa thành hoặc là một tiên nữ sắp sửa đạp gió mà bay đi mất.

"Phu nhân!?"

Không giống với vị ám vệ chỉ trốn ở một bên, chỉ cần Tống Giản không nhảy xuống sẽ không xuất hiện, Thanh Phượng chỉ cần thấy nàng đến gần vách núi vạn trượng như thế liền đã cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Tống Giản theo tiếng quay đầu lại, mái tóc dài đen nhánh trong gió bay bay, nàng lại không có ý định lui về phía sau, nàng dùng một tay đè mái tóc rối ra sau tai, một tay còn lại vẫy về phía hắn, mỉm cười nói, "Trú! Lại đây!"

Nàng muốn hắn làm gì, hắn đều nguyện ý đi làm. Do đó nàng muốn hắn đi qua, hắn liền vội vàng làm theo, "Sao ngài lại đến nơi này?"

Thanh Phượng có chút nóng nảy cả giận quát, "Nơi này rất nguy hiểm"

"Thật ra ta cũng có chút sợ cho nên vẫn luôn không dám đi qua...", Tống Giản ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt đều là yên tâm cùng may mắn, "Còn may ngươi đã đến rồi!"

Nhìn thấy ánh mắt kia, Thanh Phượng dù một chút xíu lửa giận cũng không phát ra được.

Hắn bất đắc dĩ hỏi, "Ngài muốn làm gì thế?"

"Ta muốn nhìn một chút dưới vực là bộ dáng gì, nhưng lại không dám qua một mình... Trú, ngươi sợ cao sao?"

Thanh Phượng nhất thời khó hiểu, cái gì gọi là "muốn nhìn một chút dưới vực". Thấy hắn lắc đầu Tống Giản lộ ra vẻ yên tâm, nhìn hắn thỉnh cầu, "Vậy là tốt rồi, ngươi cùng ta qua đó một chút được không?"

Nàng kéo ống tay áo của hắn, hắn lập tức không thể nói ra bất luận lời cự tuyệt nào.

Do đó hắn lo lắng dặn, "Phu nhân, ngài phải đáp ứng ta, không được đột nhiên nhảy xuống đó"

Tống Giản ngẩn người, sau đó "Phốc" một tiếng bật cười, "Ngươi suy nghĩ cái gì thế hả, ta sẽ không làm thế đâu! Nếu ta chuẩn bị nhảy xuống sao có chuyện vẫn luôn ở chỗ này chờ ngươi?"

Tống Giản nắm lấy cổ tay áo hắn như tiếp thêm dũng khí, bắt đầu đi về phía vách núi. Nhân lúc nàng không chú ý, Thanh Phượng ra hiệu cho ám vệ đang ẩn thân một bên, ý bảo hắn có thể lui ra.

Cách đó không xa, bên trong rừng cây có một ngọn cây bỗng nhiên lắc lư một chút, như thể có một con chim giương cánh vút lên, bay về phương xa.

Tống Giản không hề phát hiện, nàng cẩn thận nhìn chằm chằm dưới chân, tiếp tục nói, "Thật ra ban nãy ta cũng không biết ngươi đến hay không, cho nên vẫn luôn do dự có nên một mình đi qua nhìn không... Nhưng do sợ nếu ta không cẩn thận thật sự rớt xuống, ngươi tìm không thấy ta, nhất định sẽ rất sốt ruột... Nếu Nam Cung Thuần trở lại, nói không chừng còn sẽ trách phạt ngươi... Cho nên ta càng không dám đi qua"

Nàng còn chưa an bài mọi thứ thích đáng đương nhiên không thể "kế hoạch chưa thành mà nửa đường chết" như vậy được.

Khi càng đến gần mũi vách núi, đường đi càng ngày càng hẹp, Tống Giản cũng càng ngày càng khẩn trương.

Lúc trước khi đi du lịch từng thấy qua cây cầu làm bằng kính nối liền những toà cao ốc hoặc những dãy núi cao. Nàng không dám đặt chân lên, ngay cả nhìn một cái dưới chân cũng không dám.

Nàng siết lấy ống tay áo của Thanh Phượng, càng nắm càng chặt. Sau đó như thể cảm thấy vải dệt quá mức yếu ớt không đáng tin cậy, nàng dứt khoát nắm lấy cổ tay của hắn.

Thanh Phượng hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn nàng một cái, sau đó không nhịn được nở nụ cười.

Hiện tại khoảnh đất họ đang đi đến không ngừng thu hẹp lại, mà hai bên lại không có những thứ đại loại như lan can bảo hộ. Dù biết nếu có ngã xuống thật cũng không phải chân chính tử vong nhưng Tống Giản vẫn dừng bước, không dám đi tiếp nữa.

Cảm giác này cũng giống như mọi người trong trò chơi VR sẽ vì những cảnh tượng nguy hiểm quá mức chân thật mà sợ hãi vậy. Dù biết bản thân sẽ không thật sự bị thương nhưng vẫn sinh ra tâm lý sợ hãi.

Phát hiện thân thể nàng cứng đờ, Thanh Phượng băn khoăn giữa việc "tiếp xúc với nàng nhiều hơn một chút" và "phu nhân sợ thế này, vẫn nên mang nàng rời đi", cuối cùng khi cả người Tống Giản cơ hồ đều dán sát vào ngực hắn, xuất phát từ tư tâm, hắn lựa chọn không nói gì.

Khinh công của hắn không tồi, năm đó là một không hai trong Ma giáo. Tuy mấy năm gần đây có chút thụt lùi, nhưng nếu để bảo vệ Tống Giản vẫn không thành vấn đề.

Suy xét đến vấn đề an toàn, hoặc cũng để tìm một cái cớ cho bản thân từ vấn đề trên, Thanh Phượng do dự một chút sau đó duỗi tay, cẩn thận ôm lấy Tống Giản. Hắn từ sau lưng ôm lấy nàng, tựa hồ ép sát nàng vào lòng hắn.

"Cẩn thận chút ạ... Phu nhân. Ngài còn muốn đi về phía trước sao?"

Ngữ khí của hắn tựa hồ chỉ là đơn thuần lo lắng cho sự an toàn của nàng nhưng trái tim lại vì cách nàng gần như vậy mà hoảng loạn không thôi.

Tống Giản bị hắn ôm, gió núi cuốn bay mái tóc dài, ống tay áo to rộng cùng làn váy của nàng, khiến cả người nàng đều như thể lung lay sắp đổ, chỉ cần không chú ý một chút, nàng liền sẽ bị cơn gió to kia quấn lấy, cùng kéo theo xuống đáy vực sâu.

Thanh Phượng là người tập võ, giữ trọng tâm cực tốt. Khi nàng đứng cạnh hắn sẽ mang đến cảm giác đáng tin cậy, có thể dựa vào như cây tùng, cây bách.

Tống Giản không khỏi càng dựa sát vào người hắn.

Hắn ngửi được hương thơm nhàn nhạt từ tóc nàng do gió đưa tới, chỉ cần hắn hơi cúi đầu xuống liền có thể chôn mặt vào sâu trong chiếc cổ mềm mại ấm áp, được vây quanh bởi hơi thở của nàng.

Hắn có thể hơi ngẩng đầu, hôn lên gương mặt kia, lại có thể hơi rũ mắt, khẽ cắn xương quai xanh của nàng.

Chỉ cần lý trí của hắn mềm yếu một chút, hắn sẽ thật sự ôm chặt lấy nàng và làm ra những việc như vậy.

Nhưng lại không được...

Thanh Phượng cố gắng nhẫn nại, hắn cắn chặt răng, gian nan dời đi tầm mắt.

Nhưng ngay lúc này, Tống Giản lại buông cổ tay hắn ra. Khi hắn muốn quay đầu lại, hắn liền thấy nàng đã đổi sang nắm chặt đai lưng của hắn.

"..."

Thanh Phượng cơ hồ cảm thấy buồn cười đến muốn phát hoả... Nàng rốt cuộc có biết mình đang làm gì hay không? Nàng rốt cuộc có biết hắn nhẫn nhịn có bao nhiêu vất vả? Vì sao phải dùng những hành động lần sau còn thân mật hơn lần trước mà khiến hắn không thể nào bình tĩnh?

Nhưng Tống Giản tựa hồ không chú ý đến tầm mắt của hắn, nàng chỉ cắn môi, chau mày nhìn điểm cuối của vách núi.

Thật ra nơi đó chỉ còn cách bọn họ khoảng ba đến năm bước chân, nhưng Tống Giản lại thấy bản thân đã đạt đến điểm cực hạn của dũng khí.

Nàng cảm thấy mũi nhọn của vách núi kia, càng đi gần đến cuối đất sẽ càng mỏng xốp... Nó thật sự có thể chịu nổi hai người trưởng thành như nàng và Thanh Phượng sao? Chẳng may đi đến đó, đất nứt ra, hai người cùng ngã xuống thì làm sao bây giờ?

Tống Giản bất an nói, "Nếu bước qua... Nó có nứt ra không...?"

"Ừm...", Thanh Phượng nhịn không được mang theo chút oán khí, vì luôn bị nàng trêu chọc lại không thể thỏa mãn, đùa giỡn nói, "Biết đâu chừng?"

Nghe vậy, Tống Giản không khỏi càng dựa sát vào hắn. Nàng do dự một lát, rốt cuộc thở dài nói, "Vậy thì... Bỏ đi"

Nàng vẫn sợ.

Thấy nàng thất vọng, Thanh Phượng lại không đành lòng.

Hắn hỏi, "Phu nhân rốt cuộc muốn làm gì?"

Tống Giản trả lời, "Ta... muốn nhìn một chút dưới vực sâu này có cây hay không..."

Rốt cuộc không phải tất cả vách núi đều có thể kích phát định luật "nhân vật quan trọng ngã xuống vực không chết", một cốt truyện tốt yêu cầu vách núi, tốt nhất ở trên đó mọc rất nhiều bụi cây. Mà nếu có những loại đại thụ to lớn có thể đỡ lấy người liền càng tốt.

Như vậy, tác giả liền có thể viết trong quá trình rơi xuống, được những cây này cản lại sau đó cuối cùng "bùm" một tiếng, rơi vào trong nước, sẽ vô cùng hoàn mỹ.

Dù đã có rất nhiều người chứng thực và bác bỏ việc từ trên cao rơi xuống nước sẽ sống sót, nhưng...

Các tác giả vẫn cảm thấy, vì tính đặc sắc của câu chuyện có thể hy sinh một chút tính chân thật tuyệt đối.

Mà yêu cầu này hiển nhiên rất kỳ quái, Thanh Phượng khó hiểu nhìn nàng, "Có cây lại thế nào...?"

"Không có gì, chính là ta ở trong phòng buồn quá lâu, bỗng nhiên tâm huyết dâng trào muốn nhìn một chút vùng xung quanh vách núi thế nào", Tống Giản đã quyết định lui về phía sau. Nàng kéo cổ tay Thanh Phượng, nhẹ nhàng lắc lắc, "Thôi, rất nguy hiểm, chúng ta vẫn nên trở về đi"

Nàng khiến trái tim hắn đều tan chảy thành một mảnh hồ xuân, căn bản nói không được nửa chữ "không", chỉ có thể che chở, đi theo phía sau nàng. Hắn chợt nghĩ, chỉ muốn cùng nàng như bây giờ, gắn bó bên nhau đến thiên hoang địa lão.

"Phu nhân..."

"Hửm?"

Thanh Phượng bỗng nhiên hoảng hốt, ý thức được hai từ "phu nhân" này có thể là tôn xưng hoặc cũng có thể là...

Thê tử!

Tống Giản lôi kéo Thanh Phượng, cẩn thận nhìn dưới chân, chầm chậm về lại phía trong.

Thẳng đến khi nhìn dưới chân đã là một khoảng đất bằng phẳng, nàng mới nhẹ nhàng thở phào, buông tay Thanh Phượng ra. Thanh Phượng phải một lúc sau mới thu về cánh tay vòng quanh eo nàng hộ.

Tống Giản nghĩ thầm, nhảy vực nói ra thì nhẹ nhàng... nhưng phải đến khi đứng trên vách núi vạn trượng, loại áp lực kia không phải ai cũng có thể chịu nổi...

Nhưng đến lúc đó nàng chỉ cần nhắm mắt, vừa nhảy xuống liền bảo hệ thống đóng hết ngũ cảm, mọi chuyện cũng không sao cả. Nhưng nếu mang theo Nam Cung Tĩnh và Nam Cung Nguyệt...

Hai đứa nhỏ có nguyện ý hay không?

Hai em không thể đóng lại cảm giác đau! Dù không chết nhưng ít nhiều cũng sẽ bị thương...

Nàng mãi suy nghĩ chuyện này nên thoạt nhìn có chút thất thần. Thanh Phượng cho rằng nàng thấy có chút thất vọng, không khỏi dịu dàng nói, "Nếu phu nhân thật sự muốn biết dưới vực sâu có cây hay không, ta đi xem là được"

"Ừm...", Tống Giản theo bản năng đáp một tiếng, sau đó hồi thần nói, "Hửm?"

Nhưng Thanh Phượng đã biến mất ngay trước mặt nàng.

Tốc độ cực nhanh.

Chẳng bao lâu sau, hắn chẳng khác gì một bóng ma, không biết từ nơi nào lại nhảy ra.

"Phu nhân, ở gần bên trên thì có cây cối, nhưng phía dưới vì bị biển mây che khuất nên nhìn không rõ lắm"

"Ngươi...", Tống Giản khẽ chớp mắt, không thể tưởng tượng nói, "Trên người không mang theo vật gì đã có thể xuống vực sâu như vậy?"

"Đi xuống một chút thì không sao"

Thấy nàng lộ vẻ kinh ngạc cảm thán không thôi, Thanh Phượng chỉ cảm thấy đáng yêu đến cực điểm. Hắn buồn bã nghĩ, trên thế giới này, vì sao lại có người đáng yêu đến vậy chứ?

Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, nam nhân không nhịn được duỗi tay, nhẹ nhàng nhéo gương mặt mềm mại của nàng thân mật nói, "Những người khinh công tốt một chút đều có thể làm được"

Tống Giản bị hành động này mà sửng sốt một chút. Nhưng thấy hắn mỉm cười, tư dung tú mỹ, thoạt nhìn chỉ là động tác nhỏ thân mật giữa tỷ muội nên nàng không hề để trong lòng cười hỏi, "Khinh công của ngươi thế nào?"

Thanh Phượng tự tin đáp, "Trong võ lâm, ta còn chưa gặp qua địch thủ. Trong giáo... chỉ dưới giáo chủ và thủ lĩnh"

Nếu luận tốc độ, giáo chủ cũng không bằng hắn, nhưng nội lực của giáo chủ thâm hậu, hơi thở dài, sức chịu đựng so với hắn tốt hơn nhiều. Do vậy cuối cùng, khi hắn kiệt sức cũng chính là lúc hắn thua.

Mà Dạ...

Tên đó bất luận là tốc độ hay sức chịu đựng đều như quái vật. Một con người bình thường, căn bản không thể so sánh.

"Giáo chủ và Dạ...", Tống Giản không kiềm được hỏi, "Có bao nhiêu lợi hại?"

"Hai người họ... chưa từng tách ra. Cho nên dù trong tối hay ngoài sáng đều là thiên hạ vô địch"

Nghe được "Hai người họ chưa từng tách ra", đầu óc chuyên dùng cho công tác thuần ái của Tống Giản lại bắt đầu theo thói quen não bổ cốt truyện. Nhưng lý trí nói với nàng rằng, căn cứ suy đoán lúc trước, Dạ hẳn có CP khác.

Mà có ai ngoài Thanh Phượng càng có tư cách thay Dạ tạm quản ám vệ trong khi hắn không ở đây?

Nếu một người bên trong tổ hợp "trong tối hay ngoài sáng đều thiên hạ vô địch" thuộc CP của vị tỷ muội trước mắt này, nàng cảm thấy về phần Dạ, nếu gặp được, ít nhiều có thể du di nàng một chút..?

Thanh Phượng lại không biết nàng đang ghép hắn và Dạ với nhau trong đầu.

Khi thấy nàng vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, mắt như thu thủy, thần sắc chuyên chú lại động lòng người, hắn không khỏi có chút mặt đỏ gọi, "Phu nhân...?"

"A...", Tống Giản lúc này mới hồi thần và dời mắt đi. Nàng không giải thích gì, như thể không có việc gì nói, "Chúng ta về thôi"

Thanh Phượng liền ngoan ngoãn gật đầu đi phía sau nàng. Hắn nhìn theo bóng dáng nàng, như thể một cô vợ nhỏ, cùng nhau trở về.