"A Tĩnh", Tống Giản nhẹ giọng gọi, "Sau lần biểu diễn này, người có hành động đầu tiên muốn đi tìm nàng, nhất định sẽ là người cùng ngành... Người trong Ma giáo không thể nào nhanh như vậy liền phát giác có gì không đúng. Ngươi vẫn thường đến nơi phong nguyệt khám bệnh, nên phiền ngươi nhiều chú ý nhiều một chút tin tức về phương diện này, được chứ?"
Biểu tình Nam Cung Tĩnh lại có chút vi diệu, hắn trầm mặc một chốc mới thấp giọng nói, "Ta biết rồi"
Nhưng một sự bài xích cùng chán ghét không thể vứt đi vẫn luẩn quẩn trong lòng, không thể tiêu tan... Đó là một cảm giác mâu thuẫn, từ chối có bất kì ai muốn chen ngang vào cuộc sống của hắn và quấy rầy hắn cùng Tống Giản.
Tựa như trước kia, khi hắn còn thơ ấu, cảm thấy cuộc sống giữa mình, Tống Giản và Nguyệt nhi vô cùng bình yên hạnh phúc, chán ghét mỗi lần Nam Cung Thuần đến đều sẽ quấy rầy. Mà hiện tại, hắn cũng cảm thấy cuộc sống hai người là mình và Tống Giản là đủ rồi, ngay cả khi Văn Nhân Lạc muốn gia nhập, Nam Cung Tĩnh cũng đã thấy phi thường miễn cưỡng. Bây giờ còn muốn thêm Nam Cung Nguyệt sao?
Hắn và Nam Cung Nguyệt vốn không có tình cảm gì. Khi hắn còn nhỏ, nàng bất quá chỉ là đứa trẻ còn trong tã lót. Hắn canh giữ nàng, chăm sóc nàng, vì chỉ có như vậy mới được khích lệ và yêu thích. Nếu muốn nói có tình cảm với chính Nam Cung Nguyệt thì tuyệt đối chưa từng có.
Huống chi, nàng vẫn luôn được Nam Cung Thuần sủng ái như vậy, so sánh với hắn chính là một người trên trời một kẻ dưới đất.
Nam Cung Tĩnh không khỏi nôn nóng nghĩ thầm, đó thật sự là Nam Cung Nguyệt ư? Giữa mẹ con, chẳng lẽ thật sự có một sự cảm ứng thần kỳ, huyền diệu như vậy?
Nhưng nếu Nam Cung Thuần đã đối xử tốt với nàng như vậy, hắn cũng không cần một phụ thân như thế, chỉ cần một mình phu nhân cũng không được sao? Vì sao Nam Cung Nguyệt đã có phụ thân còn muốn đến đoạt phu nhân duy nhất của hắn chứ??
Hắn sẽ đi hỏi thăm tin tức của nàng, bất kể ra sao, hắn cũng không thể để nữ nhi duy nhất của phu nhân lưu lạc ở thanh lâu chịu khổ. Nhưng hắn cũng tuyệt đối không muốn để hai người nhanh chóng tương nhận.
Con hổ bông khi còn nhỏ kia, hắn đã trả lại nàng, nhưng lúc này, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.
...
Tống Giản không ngờ, kinh hỉ ngoài ý muốn lại đến nhanh như vậy.
Khi nàng và Nam Cung Tĩnh về đến nhà đã một chiếc giường bệnh đơn sơ được dựng ngay trong viện. Một thiếu niên nửa người trên cơ hồ quấn đầy băng vải đang nằm bên trên, hôn mê bất tỉnh.
Cậu mặt mày anh tuấn, hai mắt nhắm nghiền, đầu ra đầy mồ hôi, môi tái nhợt, bông tróc da hết cả. Một thanh kiếm đặt ven tường, lặng yên thu lại sự sắc bén của bản thân.
Tống Giản mở to hai mắt hỏi, "Đây là...?"
Văn Nhân Lạc bình tĩnh đáp, "Hôm nay khi ta trở về đã thấy cậu ta té xỉu dưới chân tường hậu viện, chắc là nhảy vào đây"
Nghe vậy, Nam Cung Tĩnh tức khắc có chút bất mãn. Hiện giờ trong nhà có Tống Giản, nếu một người khả nghi, lai lịch không rõ vào đây mang đến nguy hiểm thì phải làm sao?
Hắn không khỏi nhíu mày nói, "Sư huynh, tuy chúng ta là đại phu nhưng gặp ai đó khả nghi trước tiên đi báo quan sẽ tương đối tốt mà?"
Nhưng Văn Nhân Lạc lại nói, "Ta nhận ra cậu ta"
Vừa nói xong, Tống Giản và Nam Cung Tĩnh đều hơi mở to mắt, trăm miệng một lời kinh ngạc hỏi, "Ngươi nhận ra cậu ấy?"
"Ta nhận ra cậu ta nhờ thanh kiếm kia", Văn Nhân Lạc bổ sung, "Sư phụ đã từng vẽ cho ta xem vẻ ngoài của thanh kiếm. Ông ấy nói đây là bảo kiếm tương truyền qua nhiều thế hệ của bằng hữu mình. Nếu sau này khi hành tẩu giang hồ, nhìn thấy ai mang theo thanh kiếm này, liền biết là cố nhân"
Vậy thì...
Người thanh niên này, rốt cuộc là kiếm khách trong cốt truyện hay chỉ là một nhân vật râu ria, cố nhân đơn thuần của thần y?
Trong lòng Tống Giản thật ra đã loáng thoáng có dự cảm, nhưng để chắc chắn, nàng vẫn kiềm chế sự kích động thử hỏi, "Vậy ngươi biết cậu ấy tên gì không?"
Văn Nhân Lạc suy nghĩ, "Sư phụ nói cả tộc bọn họ đều là dạng sau khi sư phụ nhận đệ tử, ông ấy sẽ truyền lại kiếm cùng tên cho đệ tử kế thừa. Mỗi một người cầm thanh kiếm này đều kêu Đông Phương Ẩn"
Giả thiết này...!
Là cậu ấy! Vị kiếm khách trong cốt truyện!
Nàng ban nãy còn nghĩ, có lẽ phải từ từ đợi thời cơ, lại không ngờ đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công!
Tống Giản có chút không dám tin, trên đời sẽ có chuyện trùng hợp như vậy... Nếu trong tất cả công tác, các nhân vật chủ yếu đều có thể chủ động xuất hiện trước mặt nàng thế này thì tốt biết bao nhiêu...
Nhưng khi nàng nhìn Văn Nhân Lạc đến cạnh Đông Phương Ẩn, bắt đầu giúp cậu chà lau thân thể để hạ sốt, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ bản thân sai ở đâu...
Nàng thật đúng là quá ngốc!
Tuy Nam Cung Nguyệt là nhân vật quan trọng trong cốt truyện, xung đột giữa Nam Cung Thuần và những người khác đều vì nàng phát sinh, nhưng bản chất của thuần ái văn hiển nhiên vẫn là nam nhân hấp dẫn nam nhân nha.
Tuyến cốt truyện của kiếm khách, hiển nhiên không dính dáng đến Nguyệt nhi mà là dính dáng đến thần y!
...
Tống Giản ngâm nga, vì thành công bắt được một nhân vật "chạy hoang" quan trọng trong cốt truyện mà tâm tình rất tốt.
Hôm nay ở thanh lâu bị bài hát hiện đại kích thích một chút, nàng cũng không nhịn được ngâm nga bài hát mình thích và ngồi canh bên cạnh Đông Phương Ẩn.
Cậu hiện tại bị thương rất nặng, Văn Nhân Lạc vốn nên túc trực cạnh cậu nhưng Tống Giản cảm thấy chuyện này quá mệt mỏi nên đề nghị chia sẻ với hắn.
"Ta sẽ giúp canh chừng cậu ấy cho. Nếu xảy ra chuyện gì, ta sẽ lập tức đánh thức ngươi"
Vì nàng nói như vậy nên Nam Cung Tĩnh cũng muốn thay nàng làm.
Nhưng Tống Giản kiên quyết từ chối... Nói không chừng nàng là người trong thế giới này lo lắng Đông Phương Ẩn xảy ra chuyện nhất. Nếu không tự mình canh giữ, nàng thật sự khó mà yên tâm.
Cuối cùng ba người thay phiên nhau gác đêm, Tống Giản phụ trách nửa đêm đầu.
Chiếc váy dài của nàng là một chiếc mùng tự nhiên giúp nàng không bị muỗi đốt. Tuy lúc này thời tiết có chút oi bức nhưng chỉ cần phe phẩy quạt hương bồ nhiều chút cũng sẽ đủ mát mẻ, thoải mái.
Tống Giản thấy huân hương đuổi muỗi bên chân tựa hồ sắp tắt, liền nhẹ nhàng nhấc váy đứng lên vào nhà lấy một cái mới ra. Chính vào lúc nàng ngồi xổm trên đất, vừa ngâm nga vừa có chút trúc trắc dùng đá đánh lửa đốt lửa, một thanh âm suy yếu, tưởng như ảo giác trong đêm đen, bỗng nhẹ nhàng vang lên, "Rất êm tai..."
Tống Giản lập tức dừng động tác, sợ rằng bản thân đang xuất hiện ảo giác.
Nàng thử gọi một tiếng, "Đông Phương Ẩn?"
"Ừm..."
Tống Giản vui mừng đứng bật dậy, thấy người nọ trên giường vẫn chưa tỉnh, nhíu mày ra vẻ bất an. Nàng sợ chậm trễ bệnh tình, vội vàng nâng nến chạy vào phòng Văn Nhân Lạc và Nam Cung Tĩnh... Vì tiện cho việc đánh thức bọn họ, cửa phòng hai người từ trước đến nay đều không khóa. Tống Giản chạm đến mép giường Văn Nhân Lạc, nhẹ lay bờ vai của hắn, vội vàng nói, "A Lạc! A Lạc! Cậu ấy tỉnh rồi!"
Văn Nhân Lạc rất nhanh đã tỉnh lại, hai mắt cơ hồ còn chưa mở mà thân thể đã theo bản năng ngồi dậy, túm lấy áo ngoài treo đầu giường khoác lên người rồi đứng lên, đi ra ngoài.
Nam Cung Tĩnh cũng lập tức đứng dậy, giống như chưa từng ngủ.
Tống Giản chú ý tới điểm này, không khỏi quan tâm nói, "A Tĩnh, ngươi vừa rồi có ngủ chưa?"
Nam Cung Tĩnh trấn an cười nhìn nàng, ôn hòa nói, "Ngủ rồi"
"Là ta đánh thức ngươi sao?"
"Không phải", hắn khẽ lắc đầu, "Vốn dĩ ta ngủ không sâu"
Thấy hắn luôn ôm hết nguyên nhân lên người mình, Tống Giản bất đắc dĩ thở dài, "Ngươi đó..."
Chờ đến khi bọn họ đi ra sân, Văn Nhân Lạc đã cẩn thận kiếm tra một lần cho Đông Phương Ẩn. Hắn ngồi dậy, khẽ gật đầu nói, "Đã hạ sốt"
Tống Giản vội vàng truy vấn, "Vậy tức là đã an toàn phải không?"
"Trên cơ bản sẽ không có vấn đề gì nữa. Sau này chỉ cần tĩnh tâm tu dưỡng, rất nhanh là có thể khỏi hẳn"
Thấy thế, Nam Cung Tĩnh nhạy bén hỏi, "Phu nhân... Ngài quen cậu ta sao?"
Tống Giản lắc đầu, thành thật nói, "Không quen"
Nhưng nếu cậu ấy chết... Thế giới này sẽ có thể bị hủy diệt!
"Đối với một người xa lạ, phu nhân còn quan tâm như vậy", Nam Cung Tĩnh lại hoàn toàn không biết gì mà cảm khái nói, "Phu nhân thật là một người dịu dàng lại thiện lương"
Tống Giản, "..."
Nàng từng được rất nhiều người khen dịu dàng.
Trong công việc, trong cuộc sống, thậm chí khi bị lãnh đạo tâm sự, cô làm việc quá dịu dàng, cô phải đem sự dịu dàng đó đặt trên người đồng nghiệp chứ không phải đặt trên các nhân vật ở các thế giới công tác... Chính vì cô luôn lo lắng sẽ thương tổn đến bọn họ, cho nên nhiệm vụ mới luôn thất bại.
Vì thế có một khoảng thời gian, Tống Giản cảm thấy khi người khác khen nàng dịu dàng là như thể đang uyển chuyển nói nàng vô năng.
Sau này, khi nàng rốt cuộc hạ quyết tâm thay đổi tâm thái cùng phương thức làm việc xong, nàng càng không muốn bị những nhân vật từng tiếp xúc trong cốt truyện nói mình như vậy.
Vì khi công tác có yêu cầu, một khi đổi thành góc nhìn thượng đế, rút hết cảm tình ra, bạn bè thân thích hết thảy, đối với nàng mà nói, bất quá chỉ là một đám người công cụ.
Vì hoàn thành mục tiêu công tác, có người không thể không bị hy sinh, có người không thể không bị vứt bỏ.
Máu lạnh vô tình như vậy lại được bọn họ khen là dịu dàng, Tống Giản mỗi một lần như vậy, đều cảm thấy chẳng khác gì dark joke.
Đặc biệt tại rất nhiều thời điểm, những người từng khen nàng dịu dàng, thiện lương, cuối cùng lại sẽ trở mặt mắng nàng, "Thì ra cô là loại người này!", "Tôi thật sự đã nhìn lầm cô!"... Dù biết thứ bản thân biểu hiện ra ngoài là một bộ dáng khác, nhưng có đôi khi làm việc lâu rồi, bị người mắng như vậy nhiều rồi, cũng khó tránh khỏi có chút mặt trái cảm xúc, sinh ra một chút oán khí...
"Chỉ vì tôi làm những việc không hợp với sự chờ mong của các người nên liền nói không ngờ tôi là loại người này? Chẳng lẽ không phải vì ngay từ đầu, các người căn bản không hiểu được con người thật của tôi sao?"
"Tự tiện ôm hy vọng với tôi, lại tự tiện thất vọng về tôi sau đó chỉ biết phiến diện chỉ trích tôi!"
Sự phẫn nộ, xúc động như trên đương nhiên chỉ vì áp lực công việc quá lớn mà dẫn đến tâm lý không cân bằng. Không ít nhân viên làm nữ phụ, hoặc nhiều hoặc ít, đều sẽ vì chịu ủy khuất, phẫn uất dẫn đến thể xác và tinh thần đều kiệt quệ.
Công việc này, năm thứ nhất là khoảng thời gian khó chống đỡ nhất, năm thứ hai mệt mỏi nhất, chờ đến năm thứ ba... không phải đã đổi công tác cũng chính là đã học xong cách sống chung với áp lực, Phật hệ sống qua ngày.
Công việc chỉ là công việc, tuy không thể không quan tâm, nhưng cũng không thể quá để ở trong lòng.
Cảm thấy khó chịu, chỉ cần cùng những đồng nghiệp thân quen, sau khi tan tầm đi ra ngoài liên hoan, ca hát, mắng chửi những cốt truyện ngu ngốc gặp phải. Phát tiết xong áp lực, ngủ một giấc, hôm sau lại tinh thần sáng lán như thường.
Tống Giản từng có đoạn thời gian chỉ cần bị ai khích lệ dịu dàng, thiện lương liền không khống chế được bạo nộ. Nhưng hiện tại nàng đã vô cùng Phật hệ, chỉ là nhàn nhạt mỉm cười, ngẫu nhiên còn tự giễu trong lòng một câu, "Mong rằng đến cuối cùng ngươi cũng có thể nghĩ như vậy!"
Nàng nhẹ nhàng vỗ cánh tay Nam Cung Tĩnh, chưa nói gì, chỉ tiến đến cạnh Văn Nhân Lạc quan sát bộ dạng hiện tại của Đông Phương Ẩn.
Thấy cậu ngày càng nhíu chặt mày, như thể khó có thể bình tĩnh, Tống Giản có chút lo lắng hỏi, "Cậu ấy thoạt nhìn hình như còn rất đau..."
"Ừ... Có thể là vì miệng vết thương đang đau, nhưng không còn cách nào", Văn Nhân Lạc bình tĩnh nói, "Miệng vết thương của cậu ta rất sâu, lại trúng độc, chỉ có thể cố chịu đựng"
"Ca...", lúc này, một bàn tay của Đông Phương Ẩn gian nan mở ra, như thể muốn bắt lấy thứ gì đó.
Tống Giản không khỏi cúi người xuống, để sát vào nghiêm túc nghe, "Cái gì?"
"Ca... Rất... Dễ nghe..."
Văn Nhân Lạc cũng nghe được, hắn hơi nghiêng đầu nói, "Cậu ta hình như rất thích bài hát mà Nhất Nhất ngâm nga"
Nam Cung Tĩnh kiên định nghe thấy một lần liền sửa một lần, "Phu nhân không tên Nhất Nhất"
Thấy bọn họ vẫn luôn tranh chấp không thôi, Tống Giản thở dài, nghĩ thầm, tên này nếu là viết thành chữ, người đọc chắc cũng sẽ không gọi nàng Nhất Nhất (一一), chưa biết chừng sẽ gọi nàng là dấu gạch nối.
Nàng bị ý nghĩ của mình chọc cười, sau đó nhìn Đông Phương Ẩn, nhẹ giọng tiếp tục ngâm nga. Ngoài dự đoán chính là, đầu mày đang nhíu chặt của cậu, thế nhưng thật sự chậm rãi giãn ra.
Tống Giản không khỏi cười nói, "Sao ta lại có cảm giác như đang dỗ trẻ con ngủ thế nhỉ"
Thấy nàng cười nhìn vào Đông Phương Ẩn đang nặng nề ngủ, Nam Cung Tĩnh túm Văn Nhân Lạc sang một bên, thấp giọng nói, "Tên Đông Phương Ẩn này, năm nay bao lớn?"
"Sao ta biết được?", Văn Nhân Lạc dứt khoát trả lời, "Hôm nay là lần đầu tiên ta gặp cậu ta"
"Sư phụ chưa từng nhắc qua với ngươi sao? Nếu cậu ta tìm đến được nơi này, chứng tỏ sư phụ đã từng có liên hệ với cậu ta hoặc sư phụ cậu ta... Có lẽ thông qua thư từ. Một khi đã như vậy, khi kết giao với nhau, chẳng lẽ lại không nhắc đến hậu bối của mình sao?"
Văn Nhân Lạc nói, "Chuyện đó cũng chỉ có sư phụ biết, ta chưa từng gửi thư cho cậu ta"
Hắn nghi hoặc hỏi, "Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
Nam Cung Tĩnh trầm giọng đáp, "Ta đoán cậu ta năm nay chỉ mới mười tám"
"Cho nên?"
"Ngươi không cảm thấy, từ tuổi bề ngoài đến xem...", hắn xoay người đi, nhìn Tống Giản lại ngồi xuống, đang chống hai tay trên đầu gối đỡ lấy mặt, thần sắc nhu hòa nhìn Đông Phương Ẩn ngủ, nhẹ nhàng ngâm nga... Lại không biết từ khi nào, Đông Phương Ẩn đã quay mặt về phía đối diện Tống Giản, ánh mắt thả lỏng, thần sắc dần dần yên bình.
Nam Cung Tĩnh nhìn cảnh này cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, "Bọn họ rất thích hợp sao?"
Thiếu nữ mười bảy tuổi, thiếu niên mười tám tuổi. Một người đang tuổi hoa thuần tịnh không tì vết; một người ngay tuổi niên thiếu, khí phách hừng hực...
Nam Cung Tĩnh nhạy cảm nói, "Ta luôn cảm thấy... Thái độ phu nhân dành cho cậu ta vô cùng khác biệt"