Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Tống Giản chỉ cảm thấy thân thể đang nhanh chóng rơi xuống, sau đó đột nhiên chấn động, giống như từ phía dưới nổi lên một cơn lốc xoáy, thổi hai người lên trên một chút.
Sau khi cơn lốc này giảm thiểu phần nào sự va đập, nàng và Nam Cung Thuần cùng nhau đập mạnh xuống nền đất kiên cố.
Sau đó, nàng nhìn thấy một thiếu niên mặc tăng bào màu vàng nhạt đang ngồi xếp bằng cách đó không xa, im lặng nhìn bọn họ.
Tống Giản ngã trên đất, cũng im lặng nhìn y.
Sau khi đóng lại cảm giác đau, nàng không biết phần nào của cơ thể bị gãy, để ngừa vạn nhất, nàng tốt nhất không nên hoạt động hay nhúc nhích.
Nam Cung Thuần ngã bên cạnh nàng cũng không động đậy.
Hắn một chân đã bị biến dạng rất rõ, tay ôm Tống Giản vẫn luôn không buông ra, nói không chừng cũng bị gãy.
Nhưng hắn một tiếng hừ rên cũng chẳng có, khiến Tống Giản không khỏi bội phục.
Người xuất chúng luôn có điểm xuất chúng, dù xuất chúng theo hướng xấu nhưng không phải người bình thường có thể tùy tiện đạt đến.
Dù bội phục song cũng không thay đổi được sự thật rằng hành vi của hắn tuyệt không đáng giá noi theo.
Thêm nữa, phần sau của việc nhảy vực không chết còn thường xuyên phát sinh cốt truyện linh tinh như "nhất định có kỳ ngộ" hoặc "được gặp gỡ cao nhân".
Lần trước nàng gặp được thần y, lần này...!gặp được hòa thượng.
Căn cứ theo định lý khống chế tuyến thế giới, "không nơi nào không có sự trùng hợp", Tống Giản rất có lý do hoài nghi, y có thể là người kia, vị Thánh tăng mà Tống Giản vẫn luôn không biết được hành tung cụ thể, Vân Chử.
Trong cốt truyện đại cương mà nàng nhận không có phần giới thiệu nhân vật kỹ càng tỉ mỉ, càng miễn bàn đến phần miêu tả bề ngoài.
Chính vì vậy nên Tống Giản có chút kinh ngạc phát hiện, nếu người này là Vân Chử, diện mạo y thật có thể nói...!vô cùng bất đồng.
Không thể nghi ngờ, làm một nhân vật nam quan trọng, một trong những hậu cung của vai chính Nam Cung Thuần, y đương nhiên rất đẹp.
Mặt mày xinh đẹp nho nhã, thần sắc điềm đạm.
So với Nam Cung Tĩnh ôn nhuận hòa nhã, nhiều thêm vài phần đạm mạc xa cách; so với Văn Nhân Lạc quái gở cổ quái, nhiều thêm vài phần thanh nhã công chính; so với Đông Phương Ẩn ngây ngô non nớt, nhiều thêm vài phần thành thục ổn trọng.
Nhưng thứ khiến y trở nên nổi bật nhất lại là mái tóc cùng hàng mi trắng như tuyết kia.
Làn da y có một loại tái nhợt cùng nõn nà đến bất thường, màu sắc đồng tử cực nhạt, là màu xanh xám nhạt.
Vân Chử, là người bị bạch tạng?
Có lẽ ánh nhìn chăm chú của Tống Giản khiến y hiểu lầm gì đó, y khẽ rũ mắt nói, "Xin lỗi, hiện tại ta không thể nhúc nhích"
Tống Giản đối với mấy chuyện võ công linh tinh cũng không hiểu biết mấy, nhưng nhìn qua, y tựa hồ đang trong trạng thái ngồi xếp bằng vận công.
Cơn lốc vừa rồi, có lẽ do nội lực y phát ra.
Nó giúp giảm thấp tỷ lệ tử vong của bọn họ, nhưng những chuyện khác, e rằng y cũng làm không được.
Tống Giản chỉ cảm thấy, nhảy đến mười sáu năm sau, tính tự sửa chữa cửa tuyến thế giới vì phòng ngừa sụp đổ, thật quá lợi hại.
Văn Nhân Lạc, Nam Cung Tĩnh, Đông Phương Ẩn trực tiếp gặp được Nam Cung Thuần không nói, sau đó, Vân Chử cũng chờ ở đây.
Tống Giản chỉ cảm thấy ý chí của thế giới này chỉ còn thiếu việc không trực tiếp đóng gói tất cả sau đó đưa lên giường Nam Cung Thuần, ấn đầu bọn họ ở bên nhau mà thôi.
Nếu nói Vân Chử hiện tại đang đi cốt truyện của mình, như vậy đã nói rõ, giờ phút này y hẳn đang bị trúng tình dược...!
Lại nói tiếp, căn cứ theo miêu tả trong kịch bản đại cương, tình dược này tuy mạnh, nhưng nếu không có ngoại giới quấy nhiễu vẫn có thể tự vận công giải trừ.
Nếu không phải Nam Cung Thuần mạnh hơn...!
Nghĩ đến đây, Tống Giản liền không khỏi nắm chặt ống tay áo của Nam Cung Thuần, sợ chút nữa sẽ xuất hiện chuyện xấu gì đó khiến hắn đột nhiên nhảy dựng lên, nói mình vốn không bị thương, sau đó tái diễn nguyên cốt truyện.
"Không sao cả...", Tống Giản nhẹ giọng nói, "Ngươi không cần gấp"
Lời này nghe ra ít nhiều có chút kỳ quái.
Người ngã từ trên vách núi xuống luôn yêu cầu cứu trợ lập tức, nhưng một người thoạt nhìn hoàn hảo không tổn hao gì ngồi ở một bên lại nói bản thân không thể nhúc nhích.
Mà người chân chính không thể động đậy lại còn an ủi y, bảo rằng không sao, ngươi không cần gấp.
Thật giống như giữa sông có người sắp chết đuối, người trên bờ lại hô to, "Xin lỗi ta vẫn chưa ăn cơm!", sau đó người trong sông vừa sặc nước vừa đáp, "Không sao! Ta còn chịu được!"
Nghe vậy, Vân Chử hơi nghiêng đầu nhìn nàng, có vẻ có chút kinh ngạc sau đó nhoẻn miệng cười.
Lúc này, Nam Cung Thuần cũng cười khẽ một tiếng nói, "Ngươi không gấp là vì cảm thấy chút nữa sẽ có người xuống đây cứu ngươi sao?"
Hắn rõ ràng bị gãy một chân và một cánh tay, nhưng vẫn mở to mắt, dựa mặt sát vào vai nàng.
Thần sắc hắn vô cùng thanh thản, như thể đang vui vẻ nằm nghỉ trên cỏ.
Hắn dùng cánh tay lành lặn xoa xoa mặt Tống Giản, phủi đi mấy cọng cỏ nát, còn có vài sợi tóc rối.
"Hay là ngươi muốn tiếp tục ở cạnh ta thêm chút nữa?"
Tống Giản cẩn thận nhìn hắn một cái, nàng không thể cảm nhận được sự đau đớn nên sợ cổ hay đầu mình vốn bị va đập nhưng lại không biết.
Đến lúc đó lỡ như làm ra động tác quá mạnh, nàng sẽ trực tiếp xong đời.
Nhưng nếu bảo nàng mở cảm giác đau cũng tuyệt đối không được.
Nàng không chịu nổi sự tra tấn kia.
Tống Giản thấp giọng hỏi, "Tại sao ngươi không lo lắng chút nào vậy?"
Nam Cung Thuần nhìn nàng, không biết vì sao lại lộ ra vẻ vô cùng sung sướng, "Ta vì sao phải lo lắng?"
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, như thể đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện, tràn đầy vẻ thương hại của bậc bề trên.
Hắn mở miệng nói ra một cái tên, "Dạ"
Khi nhìn thấy hắc y nhân mang mặt nạ quen thuộc xuất hiện, trong nháy mắt, Tống Giản cảm thấy Nam Cung Thuần không chỉ là một võ lâm cao thủ, hắn càng giống một pháp sư tinh thông thuật triệu hoán, tùy nơi tùy lúc đều có thể triệu hồi sinh vật mình lập khế ước.
"Ta cho rằng hắn không ở đây..."
Tống Giản cười khổ một tiếng, phát hiện bản thân vẫn coi khinh giả thiết này của ám vệ.
Nam Cung Thuần không cho là đúng nói, "Chẳng lẽ ngươi cho rằng, ta sẽ dễ dàng chết như thế? Hửm?"
Hắn cười to nói, "Ngươi hiện tại vẫn nên cầu nguyện không có kẻ nào xuống dưới tìm ngươi đi.
Bởi vì nếu hắn dám đến nhất định sẽ bị Dạ giết chết"
Nam Cung Tĩnh và Đông Phương Ẩn nhất thời không thể đuổi theo, người duy nhất có thể xuống đây chỉ có Văn Nhân Lạc.
Hắn quả thật am hiểu việc xuyên qua những núi rừng hoang dã, nhưng một chút võ công cũng không biết.
Tống Giản mím chặt môi, nhìn Dạ thật cẩn thận đỡ Nam Cung Thuần lên.
Nhưng Nam Cung Thuần lại nhìn chằm chằm nàng nói, "Đỡ phu nhân ngồi dậy"
Dạ dừng một chút, lập tức lĩnh mệnh xoay người, đến nơi cách họ không xa khiêng một tảng đá đến.
Sau khi đỡ Tống Giản lên liền để nàng dựa vào tảng đá đó.
Nam Cung Thuần lúc này mới vừa lòng "Ừm" một tiếng, sau đó ngã xuống nằm lên đùi nàng, thoải mái thở ra một hơi.
"Cả người cứng đờ như thế làm gì?", nhưng ngay sau đó, hắn liền cười nhạo nói, "Lúc ngã xuống ta đã dùng nội lực che chở ngươi, ngươi không bị thương"
"Hả?"
Nghe vậy, Tống Giản hơi sửng sốt, do dự trong chốc lát, mới thử thăm dò mở cảm giác đau, ngoài dự đoán chính là, trừ bỏ một chút đau đớn rất nhỏ do trầy da, tựa hồ thật sự không có thương tổn gân cốt.
Nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía vách núi bọn họ ngã xuống, tuy nói không cao như vách núi lúc trước nhảy cùng Nam Cung Tĩnh nhưng nó tuyệt đối cũng không phải dạng gò đất nhỏ linh tinh...!
Rơi từ nơi cao như vậy xuống, cư nhiên lại hoàn hảo không tổn hao gì??? Chuyện như vậy thế nhưng thật sự có thể xảy ra! Dù biết nơi này Newton quản không được nhưng vẫn đả kích khá sâu vào thế giới quan đơn thuần của Tống Giản.
"Vậy ngươi...", bộ dạng kinh ngạc kia của nàng tựa hồ khiến Nam Cung Thuần rất hài lòng.
Hắn luôn mang theo tươi cười, nhìn nàng cúi đầu nhìn hắn khó hiểu hỏi, "Vì sao không che chở chính mình?"
"Ta chưa từng dùng nội lực cho những việc thế này", Nam Cung Thuần thẳng tắp nhìn vào đôi mắt nàng, trực tiếp nói, "Vì sợ trong lúc lơ đãng không bảo vệ được ngươi nên chỉ nghĩ đến ngươi thôi"
"..."
Vừa nghe vậy Tống Giản đầu tiên sửng sốt, ngay sau đó chuông cảnh báo trong lòng liền reo vang.
Những việc khác thường tất có điều kì quái, Nam Cung Thuần như vậy căn bản không bình thường.
Hắn đang thả thính nàng? Nhưng dù trước mắt hắn còn chưa cong, cũng nên đối với Nam Cung Nguyệt...!
Đợi chút nào...!
Trước đây, trước khi Nam Cung Nguyệt rời đi, Nam Cung Thuần tuy có chút hơi chú ý nàng hơn bình thường, nhưng không đến nỗi xem nàng như nữ nhân.
Hiện tại qua mười sáu năm, hắn và Nam Cung Nguyệt cũng chỉ gặp mặt vài lần, như vậy có thể nào, tình cảm hắn dành cho Nam Cung Nguyệt còn chưa hoàn toàn biến chất?
Là vì Tống Giản đã thành công dời đi hơn phân nửa sự chú ý của hắn sang người mình sao?
Nếu nói vậy, nhiệm vụ ngăn cản tình cảm bất luân kia liền có thể hoàn thành viên mãn rồi!
Thấy nàng cắn môi không nói lời nào, Nam Cung Thuần khẽ hừ một tiếng, bất mãn nói, "Thế nào, ban nãy không phải còn trộm kéo góc áo của ta sao? Ta tỉnh lại rồi, ngươi lại không nói gì?"
Tống Giản tức khắc hồi thần từ suy nghĩ "hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ có thể khiến hiệu suất tăng bao nhiêu", không khỏi nhíu mày nói, "Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta kéo góc áo của ngươi là vì còn tình cảm với ngươi sao?"
Nghe thế, sắc mặt Nam Cung Thuần đột nhiên sầm xuống, nhưng rất nhanh, hắn đã hòa hoãn biểu tình, nhàn nhạt nói, "Mặc kệ có tình cảm hay không, ngươi đều là của ta.
Mười sáu năm trước là ta sơ suất, nhưng hiện tại, ngươi đừng hòng đào tẩu lần nữa"
Tống Giản không hề hoài nghi tính chân thật của những lời trên, nhưng không tỏ ý kiến.
Nếu có thể giúp nàng hoàn thành nhiệm vụ, nàng ở lại cũng không phải không được, dù sao kế hoạch công tác tiếp của nàng, trên cơ bản, đều xoay chung quanh Nam Cung Thuần.
"Nếu ta cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh ngươi...!Ngươi phải chăng sẽ không tiếp tục gây phiền toái cho nhóm người Đông Phương Ẩn?"
"Bọn chúng rất quan trọng với ngươi?"
Nam Cung Thuần lộ ra biểu tình thô bạo, thứ Tống Giản vô cùng quen thuộc.
Lúc trước khi hắn nói nếu nàng tiếp tục che chở Nam Cung Tĩnh, hắn liền sẽ bị phạt roi, cũng chính là bộ dáng ngang ngược này.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Tống Giản liền nghe thấy hắn nói, "Trong lòng ngươi nếu dám có nam nhân khác, kẻ đó tuyệt đối không thể sống tiếp"
"Ta chỉ có thể ở cạnh ngươi ư?"
"Đương nhiên"
"Vì sao? Ngươi thích ta?", Tống Giản hỏi, "Hay chỉ là vì danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân một thời của ta có thể khiến ngươi cảm thấy, chiếm hữu một nữ nhân như vậy mới thỏa mãn được lòng hư vinh của ngươi?"
"...", Nam Cung Thuần nhìn chằm chằm vào nàng.
Sự kiêu ngạo và lòng tự tôn không cho phép hắn nói ra một từ mềm yếu như "thích".
Hắn chỉ có thể dùng những từ cứng rắn để che giấu tình cảm hỗn loạn mà ngay cả hắn cũng không làm rõ được, "Ngươi là đồ sưu tập quý giá của ta"
Tống Giản nói ra một sự thật, "Nhưng ta sẽ vĩnh viễn hận ngươi"
Nàng sẽ không sửa tình cảm của nhân vật "thiên hạ đệ nhất mỹ nhân" này, nàng vĩnh viễn căm ghét Nam Cung Thuần, cả đời cũng sẽ không tha thứ.
"Ta không quan tâm", Nam Cung Thuần lại cứng miệng nói, "Không biết có bao nhiêu trân châu bị lấy ra khỏi biển sâu và cất giữ trong nhà kho, hoặc để trong tay thưởng thứ.
Nhưng có ai sẽ để tâm trân châu có oán hận hay không?"
Tống Giản không đáp, Nam Cung Thuần vẫn là trước sau như một không thể trao đổi, cũng không thể thấu hiểu.
Nàng quay đầu nhìn về nơi xa, giống như không muốn tiếp tục nhìn nam nhân trước mặt.
Nam Cung Thuần liền hung hăng đưa mắt nhìn sang Vân Chử vẫn luôn yên lặng ngồi một bên.
Hắn lạnh lẽo nói, "Nhìn diện mạo của ngươi, ngươi chắc hẳn là Phật tử của Thiên hạ đệ nhất chùa?"
Vân Chử chắp tay trước ngực, thấp giọng mặc niệm một câu gì đó.
"Thám tử của ta hồi báo nói ngươi diện mạo khác hẳn người thường, thiên tư thông minh, cho nên được mọi người xưng là thánh liên chuyển thế.
Ta mãi không tưởng tượng được, bộ dáng khác hẳn người thường của ngươi đến tột cùng là thế nào, không ngờ hôm nay có thể gặp được"
Vân Chử tiếp tục trầm mặc.
"Ta vốn không muốn đối địch với Thiên hạ đệ nhất chùa, nhưng ai bảo ngươi tự mình xuất hiện trước mặt ta?"
Nghe đến đó, Tống Giản bất an nhíu mày, theo bản năng kéo ống tay áo của hắn, tựa hồ muốn ngăn hắn nói chuyện.
Nhưng Nam Cung Thuần liếc nhìn nàng một cái, không chút lưu tình nói, "Dạ, giết hắn".