Trận chiến chọn danh ngạch của Nguyên Lực Tông diễn ra hết sức hoành tráng,chiến đấu cũng rất hoành tráng,nhưng khi kết thúc lại làm cho tất cả mọi người ngỡ ngàng. Chuyện ngỡ ngàng thứ nhất là việc Dương Quảng tham gia trận đấu,người vốn từ trước đến giờ luôn luôn bị giam cầm cách li như bị vướng phải một căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm,sau đó bị người mà Lịch Trưởng lão mới mang vào tên Hạ Vũ đánh bại. Tiếp theo là sự xuất hiện kì lạ của tỷ muội nhà họ Vương mặc dù đã bị loại từ vòng ngoài. Cuối cùng là Hạ Vũ cái tên này,đã "thông đồng " cùng ngoại môn đệ tử,đem nội môn đệ tử quét sạch xuống dưới,lại thần kì đánh ngang tay cùng Lan Băng Băng. Quả thật sự kiện này không chỉ xua đi tin đồn về việc Lịch Trưởng lão nhận một người vô dụng vào môn phái mà còn thêm nhiều hơn một điểm,đó chính là làm cho Nguyên Lực Tông khoảng cách giữa nội môn đệ tử và ngoại môn đệ tử xa ra rất nhiều. Những người có mắt khi nhìn vào đều sẽ hiểu được trận đấu này tổ chức ra,phần nhiều chính là để hợp pháp hóa cho nội môn đệ tử được tham gia Hoàng gia bí cảnh thôi. Mà một khi tâm lạnh đi,họ sẽ nhìn nhận lại sự việc một cách tỉnh táo hơn rất nhiều,chuyện thứ nhất đó chính là nhìn nhận đánh giá lại con người Lan Băng Băng - người vốn là nữ thần trong lòng họ từ trước tới nay. Tuy nhiên,những người như vậy không có nhiều,hoặc có nhưng không dám lên tiếng bởi đơn giản không dám đối đầu cùng với những người đứng đầu. Bất quá vẫn có ngoại lệ,ấy là nhóm người Bạch Kỉ Hiếu,đám người vốn dĩ không hề có một xuất nào trong cuộc chiến quyền lực thì giờ ngẫu nhiên lại có 3 suất. Đây có thể nói là của họ từ trước đến giờ cái thứ nhất cái vinh quang.
Hạ Vũ sau đợt thi đấu này,bên ngoài xem ra là ngang tay cùng Lan Băng Băng,nhưng chỉ những người bên cạnh nàng mới biết được sự đánh đổi ấy to lớn như thế nào. Hạ Vũ trở về liền tuyên bố đóng cửa tu luyện chuẩn bị cho Hoàng gia bí cảnh vào hai mươi ngày sau đó,nhưng thực chất chính là đóng cửa chữa thương. Những vết xây xước trên người dù đâu đâu cũng có,nhưng lại không hề quan trọng bằng việc đan điền vì bị khô cạn linh khí trong một thời gian dài bèn trở nên khô cứng,khó lòng bồi bổ trở lại ngay lập tức. Việc muốn trở lại như thường ít nhất cũng phải cần hơn hai tuần hơn. Nói như thế nghĩa là trong thời gian này nàng như được trong kì nghỉ sau quãng ngày tranh đua,yên yên ả ả như khi bản thân còn chưa là trẻ mồ côi,có nương chăm, ca đau.
_Hạ Vũ,Sở Kì Bá đến gặp muội !
Tiếng của Lăng Vân kéo Hạ Vũ đang lơ mơ sưởi nắng dậy. Mắt trợn tròn nhìn người phía sau trên dưới toàn một màu đen đang tiến đến,Hạ Vũ nheo mày
_ " Sao ngươi lại đến đây ?"
Sở Kì Bá không đáp lại Hạ Vũ ngay,mà nhìn nàng một lúc lâu,sau đó đi đi lòng vòng xung quanh sân nhà ra vẻ là việc đến đây không liên quan gì đến người đang nằm kia cả
_" Ầy,ngươi đến đây không phải chỉ để nhìn ngó mấy cái đó chứ ? Ta không tin chúng lại có sức hấp dẫn với ngươi như vậy đâu,nào có chuyện gì thì mau mau nói đi cho ta còn nghỉ ngơi "
Hạ Vũ rất là thẳng thắn,đưa tay phẩy phẩy ra dáng một tiểu thư quyền quý đang nói chuyện với người thấp bậc hơn chứ không phải là một người nàng phải gọi bằng sư huynh. Nói thật thì mọi hành động của nàng với mọi người chỉ là giả,nhưng bày ra trước mặt Sở Kì Bá lúc này thật sự là cảm xúc thật của nàng. Không phải bởi gì cả,người này tạo cho nàng cảm giác không thoải chút nào,người này rất nguy hiểm,bí mật nhiều lắm. Chính vì những suy nghĩ như vậy nên khi đối mặt với hắn,Hạ Vũ luôn luôn chọn cách đem bản thân bao bọc trong lớp ngụy trang xù xì đáng ghét kia,bởi ở một mặt khác thì đó cũng là một cách tự bảo vệ mình.
Sở Kì Bá quay lại,thôi nữa tỏ vẻ không quan tâm mà thay vào đó là gương mặt sa sầm,đôi mắt thì xoáy sâu nhìn lại đây. Tất cả như thể hiện hắn đang tức giận,lại có gì đó khó hiểu cùng thắc mắc
_" Ngươi nhìn ta như thế làm gì,ta cũng không cướp gì của ngươi !"
_" Ngươi lúc này thật sự là rất an nhàn nhỉ ?" Sở Kì Bá chọn một chỗ ngồi xuống,chăm chú nhìn lại đây
_" Sở Kì Bá,a và ngươi tuy không xem như thấu hiểu nhau,nhưng biết một hai thì vẫn xem như là có đi. Có cái gì cứ nói..." Hạ Vũ trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Sở Kì Bá,nàng muốn biết hắn đến đây làm gì,và bằng cách nào mà Lăng Vân lại đồng ý chứ
_" Được,ta đến đây là muốn hỏi ngươi xem,ngươi làm sao mà biết chiêu thức " Nhật Quang Dạ Chiếu",lại luyện được đến cảnh giới cao như vậy ?"
Đúng vậy,đây chính là lý do hắn đến đây thăm Hạ Vũ. Nhật Quang Dạ Chiếu chính là chiêu thức mạnh nhất của hắn,là con đường hắn muốn đi lên. Hắn trước đây vốn nghĩ chỉ có một mình bản thân may mắn được truyền dạy,người đó cũng nói trên đời này không mấy người có thể có bản đầy đủ công pháp. Tự bản thân trải nghiệm,luyện bắt đầu từ lúc ba tuổi,người đó nói bản thân là nhân tài hiếm gặp mới có thể trong thời gian ngắn mà đã tiến vào nhị giai. Nhưng kia trận đấu lại thật sự ghi dấu ấn trong tâm trí hắn,nhìn hắc cầu do thiếu nữ này tạo ra so với bản thân cô động,thuần thục không biết bao nhiêu lần,một cảm giác sụp đổ trào dâng lên trong người. Hắn muốn hỏi nàng ta học được nó từ đâu,lại bằng cách nào có thể tăng nhanh lên được tu vi như vậy. Thực sự hắn là không cam tâm.
Hạ Vũ vốn dĩ đang lười biếng,chán nản khi gặp mặt Sở Kì Bá,nhưng vừa nghe thấy hắn câu hỏi,đôi mắt trở nên tinh quang,ánh sáng bắn ra lấp loáng. Nàng thật không ngờ bản thân điều thắc mắc không biết làm sao mà mở lời mà Sở Kì Bá lại tự nhiên dẫn mình tới cửa vấn hỏi. Được rồi,vậy hãy nhân cơ hội này hỏi ngược lại luôn thôi
_" Vậy Sở Kì Bá,ngươi là từ đâu mà học được chiêu thức đó vậy ?"
Hạ Vũ nhìn Sở Kì Bá,mắt phượng ánh lên đầy sự kiên nghị cùng dò xét như xoáy sâu vào đào bới sự thật trong con người Sở Kì Bá. Hắn đối mặt nhìn Hạ Vũ,mặt đối mặt,nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt như làn nước thu trong suốt,êm dịu mà nếu không cẩn thận sẽ bị đắm chìm trong đó,hắn không dám nữa,bèn quay mặt đi nơi khác,một chút bối rối bỗng dâng trào lên trong người. Hắn thật sự không hiểu vì sao mà bản thân lại trở nên ngu ngốc như vậy khi đối diện với thiếu nữ hết sức bình thường như vậy.Không lẽ... Mặt Sở Kì Bá tối sầm lại,việc này hắn phải tìm hiểu cho kĩ mới được.
_"Đừng đánh lạc hướng,là ta hỏi ngươi trước cơ mà
_" Ngươi cứ nói ngươi học được từ đâu thì ta cũng sẽ nói ta học được từ đâu. Dù sao người cần biết là ngươi,cũng không phải ta" Hạ Vũ không yếu thế,trực tiếp bỏ qua ánh mắt như dao,gương mặt âm trầm lạnh băng dọa người của Sở Kì Bá. Nói đùa,hắn chạy đến đây rồi lạnh băng dọa ai chứ,đây là Địa Lịch Các có được không,hắn muốn dương oai cũng cần nhìn lại địa điểm đi chứ
Sở Kì Bá nhìn Hạ Vũ nằm thoải mái trên ghế dài,hai chân trắng muốt như ngọc thạch duỗi dài ra,óng ánh trong tia sáng mặt trời,nhìn thế nào cũng thấy không phù hợp. Tuy nhiên,hắn đến đây là muốn biết bằng được câu trả lời. Nó liên quan đến lòng tự tôn của hắn
_" Ngươi thực sự không nói "
_" Ầy,nếu ngươi cứ tự nhiên chạy tới đây hỏi đông tây trong khi một lời người ta muốn biết cũng không hé răng,vậy khác nào là ăn không của người ta rồi chứ. Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy chứ?"
_" Ngươi..." Sở Kì Bá bị lời nói của Hạ Vũ làm câm lặng,không nói được nửa lời. Đúng vậy,người chạy đến đây là hắn.đưa ra câu hỏi cũng là hắn,như vậy nàng ta nói cũng không sai. Vẫn biết trên thế giới này vốn không còn tồn tại lòng người thoải mái rộng lượng,tốt với nhau từ tấm lòng mà không vụ lợi bản thân,nhưng biết thì là biết,mặt ngoài vẫn phải tỏ ra bình bình thường thường. Đấy chính là mặt trái của cuộc sống,thứ mà hắn đã hiểu được ngay từ khi còn nhỏ,nhưng lại có thể thản nhiên nói ra như người trước mặt này thì...
_" Ngươi không nói thì thôi vậy, Như thế thì hãy cứ nghĩ trên đời này có một loại người siêu cấp tài năng,chỉ cần nhìn thấy đều có thể học được,thậm chí còn biết khắc phục,bù đắp các thiếu sót. Và ta chính là một loại người như vậy "
Hạ Vũ nói mà không quay lại nhìn Sở Kì Bá,tuy nhiên thấy không khí bỗng nhiên bị giảm đi vài độ là hiểu sắc mặt của hắn như thế nào rồi. Không sao,ai bảo hắn tới đây phá vỡ quãng ngày tốt đẹp của nàng chứ. Lời kia là nàng lấy trong một cuốn tiểu thuyết nữ cường nào đó,lời của các tác giả đại nhân coi như là đủ đả kích hắn rồi.
_"Ngươi dám đùa bỡn ta ?"
Sở Kì Bá mắt trợn lên,không giữ được bình tĩnh,tiến đến trước mặt Hạ Vũ,hai tay nắm lấy bả vai nàng,xiết chặt khiến Hạ Vũ có chút đau đớn tới nhíu mày. Nhưng đúng lúc này,tiếng của Lăng Vân vang lên,theo đó là tiếng bước chân rất lớn,hiển nhiên đến không phải chỉ có một người. Thấy vậy,Sở Kì Bá như bừng tỉnh,rút lại hai tay đứng sang bên cạnh Hạ Vũ,còn Hạ Vũ thì mắt trợn lên,xoa xoa bả vai đang truyền đến đau nhức của mình.
_"Vân ca,huynh tại sao lại đưa hắn vào đây ?"
Hạ Vũ lúc này quả thật chán ghét Sở Kì Bá đến cùng cực,không lưu lại cho hắn chút mặt mũi nào,bèn đem câu hỏi phát ra luôn. Dù sao nàng lúc này danh tiếng cũng đã thối không thể thối hơn ở Nguyên Lực Tông rồi,vậy tại sao không cứ thể hiện cảm xúc chân thực của mình đi,giả bộ giả vờ làm gì
_" Lăng Vân tiến vào,miệng vẫn giữ nụ cười hiền hòa như thường,tuy nhiên con mắt liếc đến nơi Sở Kì Bá ánh lên một chút đe dọa,sau đó lại vụt mất như chưa bao giờ có. Sở KÌ Bá cũng vừa lúc liếc tới Lăng Vân,hai người chạm phải cái nhìn của đối phương,tự nhiên là hiểu các ngầm ý bên trong
_" Ta cho hắn tới đây cũng không phải vô nghĩa. Theo như ta được biết phía bên kia đã rục rịch chuẩn bị rồi "
Hạ Vũ tâm tình vốn không tốt,vừa nghe thấy lời này bèn giật nảy,mọi bức xúc khi nãy so với chuyện này quả đúng là không đáng để nhắc tới. Lời của Vân ca,"phía bên kia " hiển nhiên là đang ám chỉ Lan Băng Băng,không lẽ Vân ca huynh ấy thám thính được điều gì ?
_" Vân ca,huynh nói lời này là sao ?
Lăng Vân tiến tới bên Hạ Vũ,tự chọn một chỗ ngồi xuống bên cạnh,thỏai mái mà không bị phản đối chút nào. Điều này làm Sở Kì Bá bên cạnh trợn mắt.
_" Tối qua Thiên Kiếm Kì đã mời gọi sáu người nội môn đệ tử hôm trước tới,hẳn không phải chỉ đơn giản nói chuyện vui đùa đi "
_" Theo huynh,hắn tới để làm gì"
_" Điều này ta cũng đoán không được,Thiên Kiếm Kì vốn là tên hồ li tinh ngàn năm,hắn chắc chắn làm việc này không phải vô nghĩa. Tuy nhiên dám chắc một điều là có liên quan đến trận Hoàng gia bí cảnh này. Vì vậy,chúng ta cũng không nên cứ ngồi chờ đợi,nên có đôi chút chuẩn bị thôi "
_"Ý huynh là ?"
_ Đúng vậy,ta muốn muội làm quen với bọn họ "