Nữ Phụ Tiên Lộ Gập Ghềnh

Chương 111: Thiên ngoại hữu thiên 1





_" Vũ muội thật là dũng cảm nha..."
Một giọng nói trong như tiếng suối kêu vang lên thật thanh thúy,khiến Hạ Vũ không cần quay lại cũng biết đó là ai. Lúc này đây,người dám chen chân nói chuyện giữa nàng và Sở Kì Bá thực sự không có mấy người,mà hơn nữa càng không kiêng nể mà thẳng thừng chỉ chích cũng chỉ có một người mà thôi,hẳn là Lan Băng Băng đi.Hạ Vũ quay lại nhìn,thấy từ xa bóng một thiếu nữ mặc một bộ đồ trắng tinh khiết,kết hợp với một dung mạo không chút tỳ vết nào,làn da oánh bạc dưới anh nắng,tạo cho người đối diện như bị chói lòa đi. Bên cạnh nàng ta vẫn như các lần trước là Nguyễn Chiến Duy,gương mặt thì lạnh lùng,duy ánh mắt lại nóng rực nhìn về người đi bên cạnh
Thấy Hạ Vũ nhìn lại,Lan Băng Băng nhẹ nhàng nở một nụ cười. Nhìn như thế lại càng khiến nàng ta trông hấp dẫn tới nghẹt thở,nhưng Hạ Vũ thì lại là một cảm giác khác,dường như có một sự khiêu khích cùng khinh thường như ẩn như hiện đâu đó ở đây. Đây có thể nói là lần chạm mặt đầu tiên sau trận trung kết vừa rồi,Hạ Vũ tự nhận bản thân đem cả vốn lẫn lãi ra đánh đổi mới triệt hạ phá hủy đi hai cái bảo bối của Lan Băng Băng,ngỡ khiến nàng ta sẽ đau khổ buồn rầu cũng một thời gian dài dài. Nhưng có lẽ từ biểu hiện kia,Hạ Vũ biết bản thân đã sai lầm rồi, Lan Băng Băng là nữ chính,là cái rốn của cả thế giới này,nàng ta lại thiếu một hai cái bảo bối sao,chắc ngay khi bị phá hủy,Thiên Kiếm Kì cũng lại cấp cho một hai món đồ mới thôi.
_" Băng tỷ,lâu không gặp,trông tỷ càng ngày càng hấp dẫn hơn đó..." Hạ Vũ cũng cười cười nói. Dù sao lúc này cũng chưa phải lúc xé rách da mặt nhau
_" Ta thấy muội mới hợp với câu đó hơn. Không thế tại sao đi đến đâu cũng khiến nhân chú mục,ngay cả Sở đại ca cũng không thể chối từ được mà chạy tới bên...
Lan Băng băng nói xong,anh mắt sâu thẳm liếc nhìn Hạ Vũ sau đó đánh mắt sang Sở Kì Bá bên cạnh. Hạ Vũ nghe lời như thế,cả thân rùng mình,lời này thật sự quá thâm sâu,mang theo cái gì ý tứ chứ? Nàng từ biết bản thân nhan sác đến đâu, Lan Băng Băng hẳn là ám chỉ bản thân không có cái gì lại luôn luôn ầm ĩ,cũng không biết dùng cách gì mê hoặc được Sở Kì Bá. Nghĩ đến đây thôi cũng đủ khiến Hạ Vũ tức tới bật cười
_" Băng tỷ nói cũng đúng,ta vốn là có sức hút đặc biệt mà,phải không Kì Bá ?"
Được rồi,ngươi đã muốn châm chọc thì ta cho ngươi mãn nguyện,ta là đóng vai ác lại làm sao mà sợ vài cái ầm ĩ nho nhỏ đó được. Quả nhiên,lời Hạ Vũ nói ra khiến cho mười người còn lại đều trợn mắt,không ai có thể tưởng tượng được nàng sẽ dám nói như thế. Ở đây đều là người tinh anh trong tinh anh,làm sao mà không hiểu được ngụ ý của Lan Băng Băng chứ,nhưng hiểu thì hiểu,cung chưa thể hình dung ra một thiếu nữ mười lăm thừa nhận những điều như thế. Cho dù thế giới tu tiên vô cùng phóng khoáng trong chuyện tình cảm,bất quá phóng khoáng tới mức này thì...

Sở Kì Bá đứng như trời trồng,hắn đến giờ vẫn không sao có cách nào hiểu được cô gái nhỏ trước mặt này,nàng ta rốt cuộc tính cách nào mới là thực,mới là giả. Cứ mỗi khi hắm nghĩ bản thân tiến một bước,nhay sau đó như dẫm vào một cái bẫy,lạc vào mới mê cung...
Lan Băng Băng trợn mắt,không phải vì lời nói của Hạ Vũ,mà là nàng ta kinh ngạc khi quan sát biểu cảm của Sở Kì Bá,đó chính là cái khác biệt hoàn toàn giữa nàng ta với cả thế giới này,trong khi mọi người củ quan tâm đến cái trước mắt thì nàng ta đã suy nghĩ đến hậu quả và biện pháp rồi. Ngay như lúc này,nàng nhìn Sở Kì Bá đứng im không nhúc nhích,mắt nhìn chằm chằm Hạ Vũ,nàng biết Sở Kì Bá có hứng thú với Hạ Vũ. Nói như vậy hạ Vũ này không phải dễ đối phó như bề ngoài nàng ta thể hiện ra,trận trung kết danh ngạch là một bài học nhớ đời rồi. Xem ra cần phải để ý đến người này nhiều hơn một chút
_" Ta chỉ đùa thôi,hai người không cần phải ngại. Chỉ là ta vừa đến thì nghe thấy muội nói muốn đuổi Sở đại ca ra khỏi nhóm nên mới thế thôi..."
Lại ý gì đây,chia rẽ ư,nhưng hình như là sai lầm rồi,hắm và Hạ Vũ nàng có cái gì chứ,chẳng qua đến cùng nhau một nhóm là bởi một lời hứa thôi
_" Thế mới nói người quan trọng nhất luôn luôn là đến sau cùng,bất quá chẳng phải cũng vì vậy mà bỏ qua rất nhiều chuyện sao,haha..."
Hạ Vũ cười lớn một cái,sau đó kéo tay Sở Kì Bá đi nhanh về phía Bạch Kỉ Hiếu đang đứng,bỏ lại Lan Băng Băng mặt đỏ bừng đằng sau. Đây chính là lời nói châm chọc thẳng thừng mà không loằng ngoằng lắt léo chút nào. Hạ Vũ nói người đến sau,ở đây còn ai khác ngoài Lan Băng Băng cùng Nguyễn Chiến Duy nữa.
Nguyễn Chiến Duy thấy Lan Băng Băng chịu thiệt thòi,lao nhanh về vế trước bắt lấy tay Hạ Vũ
_" Hạ Vũ,ngươi cũng hơi quá đáng rồi đó " Vừa nói hắn vừa dùng sức xiết chặt tay,một cảm giác đau đớn truyền đến khiến hạ Vũ tái mặt đi,nhưng nàng vẫn cố nở nụ cười
_" Chiến Duy ca ca,huynh nói vậy là có cái gì ý tứ ?"
_" Ngươi đang muốn cùng Băng nhi tranh phong đúng không. Ta nói với ngươi,ngươi đừng có mơ nữa..."
_" Khoan..." Hạ Vũ lạnh giọng,mắt sắc lạnh nhìn về Nguyễn CHiến Duy,khiến hắn dù tu vi đã là nguyên anh nhưng tự nhiên trong lòng nổi lên trận kiêng kị,tay cũng nới ra chút ít. hạ Vũ cười nhếch mép,quả nhiên thần hồn xuất ra từ gia tộc không phải là thứ đồ thông thường,tia thần thức vừa rồi là từ đó mà ra
_" Chiến Duy ca ca,ta nói nè,người bắt chuyện trước cũng không phải là ta,người nghi hoặc cũng không phải ta. Ta nói nói có lời nào động chạm tới Băng tỷ chưa,chưa phải không. Hơn nữa..." Hạ Vũ đánh mắt nhìn qua bả vai của Chiến Duy để thấy gương mặt của Lan Băng Băng "...nếu ta có nói thật đi chăng nữa,thì người trong cuộc còn chưa lên tiếng,huynh việc gì phải nháo lên như vậy..."
_" Ngươi..."
_" Vũ muội nói đúng,Chiến Duy ca ca,huynh không nên như vậy..." Lan Băng Băng từ đằng sau,vội vàng tiến lên phía trước,gỡ tay của Nguyễn Chiến Duy ra,sau đó cười hiền lành nhìn Hạ Vũ
_" Có lẽ muội có ác cảm với ta,nhưng không sao,ta tin tưởng thời gian sẽ khiến muội hiểu tất cả "
Hạ Vũ nghe lời này tức tới run người,đúng vậy,thời gian quả thật là khiến nàng đã vỡ vụn đi nhiều lắm
_" Muội cũng đang cố gắng để hiểu đây..." Nói rồi quay đi,một lần cũng không ngước lại nhìn nữa,ở lại phía sau ba người Sở Kì Bá
_" Sở ca,huynh thật sự muốn đi cùng Hạ Vũ sao ?" Lan Băng Băng nhẹ nhàng tới bên Sở Kì Bá

_" Ý muội là gì ?" Sở Kì Bá khinh khỉnh hỏi lại
_" Không phải muội ấy không muốn cùng huynh sao,việc gì cần phải gượng ép như thế chứ?"
_" Vậy ta cùng với muội thì là muội tự nguyện sao ?"Sở Kì Bá không ngại ngần hỏi lại. Lời nói này vừa ra thật sự khiến người nghe không biết trả lời ra sao được. Lan Băng Băng nếu dám nói là nàng tự nguyện vậy thì Nguyễn Chiến Duy sẽ nghĩ ra sao,mà nếu nói nàng không tự nguyện sẽ chẳng khác nào tự vả vào miệng mình,thật sự là bắt gà không được còn mất một nắm thóc.
_" Sở Kì Bá,đệ việc gì phải khiến Băng nhi khó xử,nàng chỉ vì lo lắng cho đệ trong bí cảnh lần này thôi. Nếu đệ đi cùng chúng ta,không phải là sẽ an toàn hơn nhiều lắm sao. Có an toàn được thì mới còn mạng mà tìm kiếm cơ duyên..." Nguyễn Chiến Duy thấy Lan Băng Băng khó xử,chen vào đỡ lời.
Sở Kì Bá ánh mắt lạnh lùng nhìn sang bên Nguyễn Chiến Duy,hắn thực không hiểu sao người này thông minh có thừa mà khi ở cùng Lan Băng Băng đầu óc bỗng trở nên ngu muội như vậy. Yêu nhau mà khiến cho đối phương lợi dụng ngay trước mắt cũng không biết sao,hoặc cũng có thể là huynh ấy tự nguyện làm vậy ...
_" Đệ là người có qui tắc,đã hứa là sẽ làm đến cùng. chuyện đệ khẳng định sẽ nghe theo lời của Vũ Vũ trong bí cảnh đã nói ra thì cũng phải nên thực hiện cho kì được. Huynh hãy tôn trọng quyết định của đệ thôi..."
Nói rồi,Sở Kì Bá quay lưng,đuổi theo bóng dáng của Hạ Vũ
_" Băng nhi,muội đừng buồn,Kì Bá hắn là con người như vậy,mọi chuyện chỉ là thực hiện lời hứa thôi...."
_" Muội không có ý đó,huynh phải tin muội. Chỉ là lớn lên cùng nhau,muội không hiểu sao huynh ấy luôn luôn tránh xa muội cho dù muội có cố gắng tới gần đến đâu. Chuyện lần này cũng vậy,muội chỉ nghĩ là huynh ấy sẽ nguy hiểm như thế nào hi cùng Hạ Vũ hành tẩu. Tại sao huynh ấy không hiểu chứ...?" Lan Băng Băng đưa tay lên,nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt
Nguyễn Chiến Duy thấy thế,vội ôm lấy mĩ nhân mà an ủi
_" Đừng buồn,rồi Kì Bá sẽ sớm thấu hiểu nỗi khổ tâm của muội thôi mà..."
_" Mong là như thế"
..............................................................................................................................................................
Hạ Vũ đi được chưa xa thì nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đằng sau,vội vàng quay lại thì thấy đúng gương mặt lạnh lùng như tảng băng vạn năm của Sở Kì Bá. Nói thật,thấy hắn chạy theo bản thân mình như thế này khiến nàng có chút ngỡ ngàng không kịp tiếp thu nổi
_" Sao huynh lại chạy theo muội tới đây,không phải nên tiến về phía đó cùng lan Băng Băng và Nguyễn Chiến Duy sao?"
Sở Kì Bá tiến lại bên Hạ Vũ,mặt lạnh lùng tới âm trầm nhìn nàng.khiến hạ Vũ lạnh chạy dọc cả sống lưng
_" Huynh...huynh...nhìn muội như vậy là có cái gì ý tứ ?
_" Hừ,tự về soi gương đi,ngươi thì có cái gì khiến ta phải để mắt tới chứ ? Ta đến đây là thực hiện cho lời hứa của mình thôi"

_" A...ra vậy,ta còn tưởng huynh quên đâu,nhớ ra là tốt rồi,cho nên từ giờ hãy cố mà chấp nhận hiện thực tàn khốc này đi.Mà huynh biết một điều này không?"
_" Điều gì ?" Sở Kì Bá khó hiểu hỏi
_" Thành công cùng chiến thắng nhiều khi không phải quyết định ở người nhiều hay ít người,tu vi cao hay thấp mà lại là ở sự đồng tâm hiệp lực. Mà thất bại cũng như thế,có thể từ chính một người nào đó mà ta đã bỏ qua và cho rằng họ không đáng giá một đồng nào cả. Huynh là hiểu ý ta chứ ...?"
_" Hiểu,nhưng ngươi có bao giờ nghĩ tới,lấy một ngàn,thậm chí một vạn người như tu vi của chúng ta đồng tâm hiệp lực,sẽ động vào một cái lông chân của Thiên Kiếm Kì không ?"
Hạ Vũ đang trong mạch triết lý,nghe thấy Sở Kì Bá nói vậy,tức tới không thở được
_" Huynh có thật sự là người có suy nghĩ không vậy,tại sao lại có thể nêu lên một ví dụ quá sức khập khiễng như thế chứ ?"
_" Đó không phải là một ví dụ minh chứng cho đồng lòng chưa chắc đã chiến thắng sao. Ở đây rút ra chính là phải biết bản thân đang đứng ở đâu,nếu không cũng chỉ là công cụ để người ta mặc sức chà đạp,thế giới này chính là như vậy?"
Nói rồi Sở Kì Bá lướt qua mặt hạ Vũ,tiến về phía Bạch Kỉ Hiếu đang đứng. Hạ Vũ chết lặng nhìn theo hắn bóng lưng,có cái gì đó đổ ập trong lòng nàng. Đúng vậy,bản thân mình đang đứng ở đâu,khi nào mới có thể trả thù cho gia tộc được chứ. Tốc độ tăng lên tu vi của bản thân mặc dù nhanh lắm rồi,nhưng biết này tháng năm nào mới có thể thẳng thắn mà đứng,mà đòi lại công bằng. Không được,nàng muốn nhanh hơn nữa,lần này bí cảnh không thể chỉ có lấy mỗi dược điền,nàng muốn chiếm lấy các cơ duyên....Tuy nhiên có một thứ mà Hạ Vũ chú ý tới,vì sao Sở Kì Bá lại lấy Thiên Kiếm Kì ra làm ví dụ,muốn đấu cùng hắn chứ? Có lẽ hắn cũng như mình,đủ thông minh để biết cái chết của cha mình có uẩn khúc đâu đó. Xem ra như thế,mình và hắn cũng có chung mục đích,mà địch nhân của địch nhân là bạn,cái này đạo lý nàng hiểu được. Cho nên,sau này đối với hắn có lẽ cũng không nên quá khắc nghiệt như thế nữa...
..........................................................................................................................................................................
Mười người của Nguyên Lực Tông nằm trong danh ngạch,đi kèm theo đó là Nguyễn Chiến Duy,tất cả cùng hướng về phía đông,một ngọn núi thuộc quyền chưởng quản của hoàng gia hơn vạn năm nay. Nhắc đến ngọn núi này cũng thật sự là kì lạ,tất cả thiên hạ đều biết ngọn núi này là cửa mắt mở ra để tiến vào một bí cảnh với vô số cơ duyên,không phải không có người từng đánh chủ ý chiếm đóng,bất quá tất cả đều vô pháp,thứ nhất bởi hạn định năm mươi năm mới mở một lần,thêm vào đó còn một lí do,chính à cần được lấy máu của nhà vua để làm dẫn. Đã có không ít lần các thế lực cường đại dùng cách bất chấp truy sát người cầm đầu Đại Thiên triều,bất quá đến khi tiến hành lại gặp phản phệ không sao chống đỡ được,rốt cuộc người ta cũng hiểu ra,người cho máu là cần hoàn toàn tự nguyện. Đây có thể nói là cái thâm sâu không lường trước được của người tạo ra bí cảnh này,dù sờ sờ trước mắt nhưng không ai dám tiến đến cướp từ tay hoàng gia.
Mười một người ngồi trên một con thuyền phi hành,một trong những thượng cấp địa giai pháp bảo. Để đưa mười cái còn chưa tiến trúc cơ đến bí cảnh mà cần tới bực này oanh động,cho thấy Thiên Kiếm Kì quan tâm tới mặt mũi như thế nào
_" Mọi người cũng biết lần này là đi đâu đi,nguy hiểm sẽ là trập trùng,vì vậy cái gì tránh được thì hãy tránh,những cái gì cần phải chiến đấu thì cần phải hết mình. Các ngươi lần này tham gia không phải chỉ mỗi tìm kiếm cơ duyên cho bản thân mà còn là mặt mũi của đại môn phái. Đã hiểu chưa...?" Nguyễn Chiến Duy hùng hồn mà mạnh mẽ tuyên bố,đó không phải là lời dặn thông thường mà còn lời khẳng định,ra lệnh
_" Đã rõ " mọi người đáp lại. Sau đó,con thuyền dần dần rẽ mây mà xuống thấp, nguyễn Chiến Duy cũng là người xuống đầu tiên.
Nhóm người Hạ Vũ cũng không bon chen mà lựa chọn đến sau cùng,nhưng khi bước xuống đến nơi,nàng mới thực sự choáng ngợp bởi khung cảnh nơi đây...Lần đầu tiên,Hạ Vũ thấu hiểu câu thiên ngoại hữu thiên,nhân ngoại hữu nhân là như thế nào...