Nữ Phụ Tiên Lộ Gập Ghềnh

Chương 113: Tiến vào bí cảnh 1




_" Nghe danh đã lâu hôm nay mới được gặp mặt,được sư huynh nhắc tới thật sự là vinh hạnh của Băng nhi ta..." Băng Băng rất yểu điệu ngại ngùng cúi mặt tiến ra phía trước
_ " Quả nhiên ..."
_" Có chuyện gì vậy Tiến Thành đại ca ?" Lan Băng Băng nhỏ nhẹ hỏi.
Bất quá đáp lại lời của nàng ta, Đỗ Tiến Thành chỉ nhìn chằm chằm một lát,sau đó như có như không liếc mắt đánh tới bên Hạ Vũ. Hành động này tuy diễn ra thật mau,khiến cho người ta cảm thấy dường như nó chưa hề tồn tại,nhưng đối với Hạ Vũ đang chằm chằm theo dõi sự việc,cái này là hoàn toàn khẳng định chắc chắn. Hắn liếc tới đây là có ý gì chứ ?
_" Không có gì,chỉ là ta thấy ngại ngùng trước nhân tài thôi. Ngày xưa khi còn bằng tuổi của muội,chúng ta được người người ca tụng cũng chỉ có mới tiến đến Luyện Khí thập cường thôi,phải không Chiến Duy đại ca ?" Đỗ Tiến Thành bẻ lái sang bên hỏi Nguyễn Chiến Duy. Không biết có phải bản thân Hạ Vũ suy nghĩ sâu xa hay không,nhưng nàng cảm thấy câu nói nào của người kia cũng mang theo dao sắc lẻm cả. Tựa như lúc này,nếu Chiến Duy nói đúng,chẳng phải tự nhận bản thân thấp kém hơn Lan Băng Băng,thấp kém hơn hậu bối,cái mác kẻ đứng đầu trong thế hệ mới chẳng phải vất luôn đi rồi sao ? Còn nếu trả lời không thì lại càng tệ hại,nó khác nào cho thấy Nguyên Lực Tông truyền ra tin bên ngoài,thế hệ sau không có gì nổi trội,không có gì tiến bộ sao,người đa tâm lạ cho rằng này môn phái là đang có vấn đề. Đỗ Tiến Thành người này quả nhiên là nam nhân duy nhất không bị mị lực,bàn tay vàng của tác giả sờ tới được.
Nguyễn Chiến Duy sống đã tới hơn trăm năm,trải qua tổng cộng là năm lần tham gia hoàng gia bí cảnh,không lần nào là không bị Đỗ Tiến Thành đẩy vào thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu như ở trên lôi đài,có thể sảng khoái phát tiết,đem hắn ta chà đạp,tuy nhiên đây lại là hiện thực,bản thân không chỉ là của mình,mà nó còn là bộ mặt của cả môn phái,có hàng nghìn con mắt đang chằm chằm nhìn vào,chỉ cần hành động thiếu suy nghĩ một chút,hậu quả cũng không thể nào tưởng tưởng nổi,người ta nói cây cao đón gió cũng không phải là giả. Lần này cũng vậy. Hắn liếc qua nhìn Lan Băng Băng đầy khó xử

Lan Băng Băng là người như thế nào,vừa nghe một cái đã biết vấn đề là nằm ở đâu. Nàng ta không muốn bản thân mất mặt,nhưng cũng không thể nào chà đạp lên Nguyễn Chiến Duy,làm vậy chẳng thể nào tốt hơn được. Cách tốt nhất hẳn là nên kéo thêm một người nữa tu vi cũng ngang ngang Luyện Khí thập cường,rồi phong cho người đó là danh hào ngôi sao tinh anh của Nguyên Lực Tông,có như vậy vừa không xúc phạm kẻ nào,mà xét ở một góc khác lại làm nổi bật bản thân càng ưu tú. Người như vậy,đáp ứng đầy đủ tất cả các yêu cầu,hẳn chỉ có một người duy nhất thôi – Hạ Kì
_" Tiến Thành đại ca thật sự biết đùa. Các huynh đều là tiền bối đi trước muội,trải qua không biết bao nhiêu khổ luyện cùng nỗ lực mới có thể được như ngày hôm nay,muội vốn dĩ làm sao có thể so sánh được chứ. Bất quá nói đến tinh anh,quả thật Nguyên Lực Tông cũng có một vị sư muội tu vi đã là Luyện Khí thập cường,chỉ thiếu bước nữa là tiến vào trúc cơ,xem ra thật là theo kịp với thế hệ đi trước " Lan Băng Băng rất đúng dịp chen vào trước khi Nguyễn Chiến Duy định nói,bởi nàng biết một khi hắn mở lời,chắc chắn phần thiệt thòi sẽ thuộc về bản thân
Lời Băng Băng nói ra khiến không chỉ có Đỗ Tiến Thành giật mình mà tất cả đều ghé sát tai lắng nghe. Đỗ Tiến Thành giật mình bởi cô gái trước mắt này không ngờ lại sắc sảo,tinh tế tới vậy,có thể hiểu được ngầm ý phía sau,lại trong nháy mắt có thể nghĩ ra cách giải quyết. Hắn nhếch mép cười một cái,người này quả nhiên không hổ là tinh anh trong tinh anh của Nguyên Lực Tông,so về tài năng cùng trí tuệ đều vượt qua kẻ nam nhân đứng bên cạnh rất nhiều,chẳng phải vừa rồi nàng ta cũng đã tuyên bố như vậy ư, tu vi đến Luyện Kí thập cường là cùng với các tiền bối,còn nàng thì đã vào trúc cơ,đã chạy trước bọn họ rồi. Đối với những người còn lại,ghé mắt nhìn tới là bởi từ khi nào Nguyên Lực Tông lại sinh ra them một nhân tài nữa,mới có chưa tới mười tám mà đã là Luyện Khí thập cường. Ngày trước truyền ra một Lan Băng Băng đã khiến tất cả mọi người kiêng dè,giờ lại mọc ra them một cái nữa. Đây thực sự là một tin không thể nào tốt được
Hạ Vũ đang khinh khỉnh từ xa theo dõi cuộc nói chuyện đầy gai nhọn,bất chợt nghe thấy tên của mình thì trợn tròn mắt. Lan Băng Băng nhất định là đã phát hiện ra cái gì mới có thể nghĩ ra cái ý tưởng kinh khủng như vậy. Nàng ta thừa biết bản thân mình cùng với Sở Kì Bá cùng với hai người ngoại môn đệ tử Bạch Kỉ Hiếu lập thành một nhóm,người ít thì nguy hiểm đã có thể nói rất nhiều rồi,vậy mà giờ đây thì tốt rồi,ai không biết đến Hạ Vũ chứ. Tu vi có thể khẳng định nhỉnh hơn đôi chút,nhưng nếu quần ẩu ngươi khẳng định một đấu ba được sao,riêng nàng,nàng khẳng định là không nổi. Đối với các môn phái,chỉ cần là tinh anh của đối thủ đều phải diệt trừ trước khi chúng kịp trưởng thành,mà tinh anh trong tinh anh thì dù có hi sinh một vài người cũng quyết phải đem họ bóp chết. Lúc trước Lan Băng Băng là cái đích cho mọi người nhắm đến,nhưng còn chút e dè vì nàng ta đã tiến tới trúc cơ,có sáu bảy cái luyện khí kì nhảy vào cũng không có vấn đề gì cả,còn Hạ Vũ nàng thì sao,chuyện này không thể đùa được,cần phải bàn bạc cùng mọi người đề cao cảnh giác
_" Hạ Vũ sao ? Đã rất lâu rồi chúng ta chưa nghe thấy họ này còn vang lên trong giới tu chân. Nó khiến ta nhớ tới chuyện cách đây hai mươi năm trước,khi cả giới chính đạo bị yêu tu huỷ diệt đi toàn bộ tinh anh,chỉ có Hạ gia cùng Phượng gia là chẳng chút tổn thất nào. Không biết người này sẽ ra sao a ?" Một kẻ từ trong đám đông cất tiếng nói,ngay sau đó tất cả rẽ ra tạo thành một lối đi,mở ra cho người ta nhìn rốt cuộc đó là thần thánh phương nào
_" Vũ Duy Phong,đã lâu không gặp rồi,ta thật sự nhớ huynh a "
_" Thật sự đã lâu rồi,muội càng ngày càng xinh đẹp..." Vũ Duy Phong vừa nói,vừa đứng dậy tiến tới bên người Vương Y Quân. Người ta nói Địa Thú Tông cùng Trận Kì Tông có sự hợp tác ngầm có lẽ cũng không sai đi. Dù sao trong tất cả lục đại môn phái cũng chỉ có bọn họ là không tập trung đi sâu vào tu luyện vũ lực,hợp tác chính là cách khiến cho cả hai cùng an toàn hơn. Nghe đâu Vương Y Quân còn được hứa gả cho Vũ Duy Phong cơ,bất quá Hạ Vũ khẳng định chuyện này không thể nào diễn ra được bởi Vũ Duy Phong định mệnh là một trong dàn hậu cung của Lan Băng Băng mất rồi,cho nên Vương Y Quân mới sống chết đối đầu với nữ chính tới cùng,chuyện này hãy để sau nói đi
_" Huynh chỉ được cái khéo lời,muội làm gì có khác đi đâu. Bất quá huynh lại tiến bộ rồi,tu vi đã là đỉnh núi của Nguyên anh sơ kì rồi ư ?"
_" Y Quân quả nhiên tinh tường,nếu không vướng phải lần này Hoàng gia bí cảnh ta đã bế quan đánh sâu vào Nguyên anh trung kì rồi. Nếu như thành công,trận tỉ thí vào tháng sau chẳng phải càng nhiều hơn một phần sức lực sao ?" Vũ Duy Phong vừa cười vừa nói,tuy nhiên hắn không hiểu hắn là đang nói với Vương Y Quân hay là tuyên bố với tất cả mọi người . Rôt cuộc đến lúc này,Nguyễn Chiến Duy không phải là kẻ duy nhất tiến vào Nguyên anh trung kì nữa,Hạ Vũ dường như cảm nhận thấy có điều gì đó đang ngầm diễn ra. Tuy nhiên như vậy cũng tốt,tốt nhất hãy để cái tin này thu hút mọi sự chú ý của người người mà đừng tập trung đến nàng nữa. Người ta đã là Nguyên anh giai tầng tranh phong là đúng,bản thân nàng còn chưa vào được trúc cơ,lấy tư cách gì mà dấn thân vào đâu,nói đùa chết lúc nào cũng không biết được đâu
_"Đúng rồi,sáu người chúng ta quen nhau luôn luôn tụ tập cùng một chỗ nếu như có dịp,tại sao lúc này lại chỉ có bốn thôi nhỉ,hai người còn lại đâu rồi ?" Vũ Duy Phong đánh mắt sang nhìn Đỗ Tiến Thành,hiển nhiên câu hỏi này là dành cho hắn
Đỗ Tiến Thành không tỏ ra một chút khó chịu nào vì câu hỏi chẳng đầu chẳng cuối nào dành cho mình,hắn vẫn cười và đáp trả

_" Hai huynh ấy được hoàng gia vời tới nói chuyện,có lẽ là để hộ tống nhà vua tới đây cho an toàn "
_ " Hộ tống,hoàng gia tỏ vẻ cho ai xem chứ,chẳng phải hoàng gia cũng có mấy lão hồ ly ngàn năm sao,sao không bảo bọn họ mà vẽ chuyện ra làm gì ?"
_ " Ta cũng không biết,nghe đâu năm nay cho một tên hoàng tử nào đó cũng tham gia bí cảnh ?"
_ " Hoàng gia định làm chuyện gì đây,không sợ hắn một đi không trở lại sao ?" Vũ Duy Phong khinh khỉnh hỏi,dường như chuyện này chính là chuyện chẳng phải kiêng kị từ xưa tới nay rồi
_ " Năm nay có sự thay đổi,hắn ta cũng không giống như trước nữa,tu vi cũng đã tới luyện khí chín tầng rồi !"
_ " Luyện Khí chín tầng,xem ra tư chất không sai đi,có thể coi là ngoại lệ trong lũ bèo nhèo của Hoàng gia bấy lâu nay "
Hạ Vũ nghe Vũ Duy Phong nói về hoàng gia như vậy trong lòng không khỏi cảm thấy thoải mái mà còn có chút gì đó là lạ,khác biệt. Thoải mái vì chính Thiên Tuấn Khải là nguyên nhân ban đầu khiến chia rẽ gia đình nàng,nàng hận hắn còn không hết thì việc gì phải bảo vệ. Còn về tại sao lại thấy là lạ là bởi bản thân là một con người hiện đại,tiếp xúc với bao nhiêu tư liệu nói về uy nghiêm của hoàng gia suốt bao nhiêu thế kỉ,bây giờ nhìn thấy giá trị ấy lúc này còn không đáng giá một đồng,thấy thế nào cũng không thể tiếp thu được,kiểu như mọi thứ mình vốn cho là như thế giờ lại không phải như thế... Thật sự là kì lạ không thể diễn tả nổi
_" Vị tiền bối này cho Hoàng gia của chúng ta rẻ mạt tới vậy sao ?" Một giọng nói ồm ồm của thanh niên mới lớn vang lên khiến tất cả mọi người quay lại nhìn. Đứng nới đó trung tâm là một thiếu niên cao lớn,da mặt nhẵn nhụi lộ ra những nét còn chưa mất đi hết của trẻ con. Tuy nhiên toát ra từ đôi mắt,anh nhìn cùng khí chất đều tạo cho người ta cảm giác của sự chín chắn trưởng thành. Hạ Vũ nắm chặt tay,là hắn,là Thiên Quân hải,đã năm năm rồi chúng ta mới gặp lại
Vũ Duy Phong nụ cười cứng lại,lông mày khẽ nhíu lại,mắt trở nên sắc lẻm quay lại nhìn. Hắn từ xưa tới nay dù thế nào cũng chưa từng bị người ta phản bác chính diện trước mặt như vậy,ít nhất là trong cùng trang lứa. Hắc muốn nhìn xem kẻ vừa lên tiếng kia là ai. Thật không ngờ trước mặt hắn lại là một kẻ trẻ tinh,mặt còn búng ra sữa như vậy. Vũ Duy Phong bị tức cho đến bật cười
_" Ngươi là người của Hoàng gia sao,thật sự làm cho ta phải nhìn nhận lại..." Nói rồi hắn đem thần thức tỏa ra. Hạ Vũ mặt tái đi,dù là kẻ bên ngoài cũng có thể áp lực lớn như thế nào,người trung tâm cũng không cần phải nói nữa. Nguyên anh thần thức không phải nói đùa,không chừng cũng có thể giết chết người được đó. Đọc và suy ngẫm nhiều qua các tác phẩm,Hạ Vũ thật sự không dám đi thách thức mấy kẻ tu vi cao cường như vậy,ít nhất là khi bản thân chưa có khả năng đánh thắng hoặc trốn thoát. Thanh niên mới lớn chính là nông nổi ngông cuồng cùng khốn thức thời như vậy.

Quả nhiên mặt Thiên Tuấn Khải không còn cái vẻ hung hồn như trước nữa mà trắng bạch như trang giấy,lúc lại thâm quầng cả đi,cả người run run lên mà mồ hôi lại túa ra như tắm. Có lẽ sau lần này,hắn sẽ biết bản thân đứng ở đâu
_" Vũ Duy Phong đại ca xin ngừng lại ạ " Lan Băng Băng chính là nữ chủ,luôn luôn như một vị thiên sứ xuất hiện khi mọi người cần,tiện tay vơ vét chút ít tâm tư của họ,lần này cũng như vậy. Nàng ta không giống như Thiên Tuấn Khải,nàng là người của Nguyên Lực Tông,mà lại là đồ đệ của Thiên KIếm Kì,có cho thêm một cái gan nữa Vũ Duy Phong cũng không dám đụng tới nàng.
Vũ Duy Phong ngạc nhiên quay lại. Đập vào mắt hắn là dáng vẻ xinh đẹp tới động lòng người,thứ mà khác biệt hoàn toàn với các nữ tử mà trước nay hắn từng gặp. Người này làn da trắng sứ,mái tóc đen dài buông tự nhiên phía sau lưng,đôi môi đỏ thắm,đôi mắt nhấp nháy như biết nói chuyện. Đây đúng là một tuyệt đại nữ nhân,khiến cho lời hắn nói ra đến miệng cũng khựng lại
_" Sư muội là...?"
_" Nàng là tiểu sư muội của Nguyễn Chiến Duy..." Đỗ Tiến Thành trả lời
_" Là Lan Băng Băng sao ...? " Vũ Duy Phong hỏi,con mắt bỗng trở nên nóng rực. Hạ Vũ đứng từ xa quan sát tất cả,được rồi,ánh nhìn này là có cái ý gì cũng không phải chỉ nàng mới hiểu được mà người ngay bên cạnh hắn cũng cảm giác thấy,vì vậy Vương Y Quân kéo kéo tay hắn
_" Băng muội nói đúng,chúng ta không nên như vậy,dù sao vào bí cảnh cũng cần bọn họ mà..."
_" Y Quân nói đúng đó,chúng ta vẫn nên dĩ hòa vi quí thôi " Một người lên tiếng,hiển nhiên hắn ta tu vi cùng địa vị cũng sánh ngang cùng những kẻ còn lại rồi. Hôm nay có lẽ sẽ được chiêm ngưỡng cả sáu người đứng đầu lục đại môn phái rồi,cũng không biết khi đó cảm giác sẽ như thế nào,Hạ Vũ thật sự tò mò,người vừa rồi đến cùng là ai ?