Nữ Phụ Trà Xanh Hôm Nay Cũng Đang Kinh Doanh

Chương 36



Tuy công ty vẫn chưa đưa ra thông báo chính thức, nhưng chẳng mấy chốc mọi người đều biết chuyện Tạ Tri Phỉ săn đón thư ký của Cố Chi Chương về công ty, gây nên một cuộc bàn tán xôn xao, phòng trà lại được phen náo nhiệt.

Vào giờ ăn trưa, Lâm Chí Mẫn chia sẻ tin đồn với Ôn Bình Hàn: "Nghe đồn ngài Cố Chi Chương cao ngạo và đại tiểu thư nhà ta là thanh mai trúc mã, nên anh ta mới cho đại tiểu thư mượn tâm phúc của mình."

Ôn Bình Hàn: "..."

"Còn có người nói bọn họ thân nhau từ nhỏ, trai tài gái sắc, còn sắp đính hôn nữa."

"Phì! Khụ khụ." Ôn Bình Hàn suýt chút nữa mắc nghẹn miếng đậu phụ.

"Chị ăn từ từ thôi." Lâm Chí Mẫn nói.

"Sao tin đồn càng lúc càng thái quá vậy?" Ôn Bình Hàn uống một ngụm nước.

"Hết cách rồi. Ai cũng thích nghe chuyện xưa của tài tử giai nhân mà, huống hồ còn là về hai con người môn đăng hộ đối?" Lâm Chí Mẫn cười khúc khích: "Nói đi cũng phải nói lại, đại tiểu thư nhà chúng ta cũng có mắt nhìn người thật."

"Giám đốc không thích Cố Chi Chương đâu." Ôn Bình Hàn nói, dội gáo nước lạnh vào những tưởng tượng lãng mạn của Lâm Chí Mẫn.

"Hả?" Lẫm Chí Mẫn sửng sốt, nhìn nàng với vẻ mặt bối rối: "Sao chị biết?"

"Chính miệng giám đốc nói với chị." Ôn Bình Hàn đáp.

"Ngài ấy nói với chị cả những chuyện như thế này?" Lâm Chí Mẫn hít một hơi, nhìn xung quanh một vòng rồi nói nhỏ: "Thật sao? Hai người có quan hệ gì mà ngài ấy lại tâm sự với chị vây?"

Ôn Bình Hàn đang muốn trả lời thì Lâm Chí Mật đột nhiên nhìn về phía sau nàng, hất cằm ra hiệu cho nàng quay lại: "Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã đến."

Ôn Bình Hàn quay lại thì thấy Phương Ninh Thù đang bước vào căn tin. Những ánh mắt tò mò, bàn tán lập tức hướng về phía cô, nhưng cô phớt lờ chúng đi, dùng bữa trưa mà không nói chuyện với bất kỳ ai.

Hoàn toàn trái ngược với thư ký Phương lúc ở căn tin tập đoàn Cố thị.

Co vẻ như sau khi rời khỏi Cố Chi Chương, cô cũng không còn bận tâm đến việc giữ thể diện nữa. Hoặc có lẽ cô vẫn còn ôm nỗi đau trong lòng, nên mới có thái độ xa cách như vậy.

Sau bữa trưa, Ôn Bình Hàn và Lâm Chí Mẫn trở lại văn phòng, Ôn Bình Hàn nhắc nhở cô: "Nếu em còn nghe thêm bất kỳ tin đồn thất thiệt nào nữa, thì nhớ đính chính đó."

"Được rồi. Em còn nghĩ đó là một big drama để mọi người thưởng thức cơ đấy, rốt cuộc chị lại bảo đó là bịa đặt, so sad." Lâm Chí Mẫn thở dài.

"Có gì đáng để thưởng thức cơ chứ?" Ôn Bình Hàn lẩm bẩm: "Họ cũng có xứng đôi đâu."

"Không xứng đôi sao? Vậy theo chị nhân tài nào mới xứng đôi với đại tiểu thư nhà ta?" Lâm Chí Mẫn tò mò.

"Ừm thì..." Ôn Bình Hàn suy nghĩ một lúc, nhưng cũng không nghĩ ra đáp án nào, sau cùng nàng nói: "Ít nhất cũng phải là người yêu thương giám đốc thật lòng."

"Nói cũng như không."

"..."

Tạ Tri Phỉ tổ chức một buổi họp dành cho cấp quản lý trở lên vào lúc 14h30.

Ôn Bình Hàn chuẩn bị sổ tay và cốc nước, sẵn sàng đến phòng họp. Lúc chuẩn bị rời đi, nàng thấy một đồng nghiệp đang trang điểm.

Nàng khựng lại một chút, tự hỏi có cần trang điểm trước mặt những đồng nghiệp thấy mặt nhau hằng ngày không. Nhưng sau đó nàng nghĩ đến Tạ Tri Phỉ luôn ăn mặc rực rỡ như đóa hoa...

Vì vậy nàng thoa một chút son môi rồi mới đến phòng họp.

Sau khi đã tập trung ở phòng họp, mọi người bắt đầu suy đoán. Thông thường, các quản lý khu vực sẽ là người chủ trì cuộc họp, nhưng lần này lại là do Tạ tổng đích thân chủ trì, khiến mọi người tự hỏi liệu có phải sắp có một dự án hay thông báo lớn nào không.

Khi đồng nghiệp hỏi đến ý kiến của nàng, Ôn Bình Hàn đoán: "Chắc là kế hoạch bồi dưỡng nhân tài đấy."

"Thật sao? Thà vậy đi, đừng là cuộc họp để phê bình là được."

Tiếng giày cao gót vang lên ngoài cửa, khiến mọi người đều tập trung nhìn về phía cửa. Tạ Tri Phỉ bước vào, theo sau là thư ký Lưu và thư ký Phương mới nhận chức.

"Mọi người, chào buổi chiều." Tạ Tri Phỉ đứng ở ghế chủ trì, chào hỏi mọi người sau đó giới thiệu về Phương Ninh Thù: "Đây là Phương Ninh Thù, từng làm việc ở tập đoàn Cố thị, giờ sẽ chính thức thay thế vị trí của thư ký Lưu."

Phương Ninh Thù cúi đầu, cả phòng vỗ tay chào đón cô.

Sau khi ngồi xuống, Tạ Tri Phỉ yêu cầu từng phòng ban báo cáo kết quả hoạt động trong quý và thảo luận về các kế hoạch triển khai dự án. Sau đó, cô phác thảo mục tiêu cho quý tiếp theo và phân công dự án cho từng nhóm.

"Vấn đề cuối, chúng ta hãy nói về kế hoạch bồi dưỡng nhân tài nhé." Tạ Tri Phỉ nhìn sang Phương Ninh Thù, cô ấy lập tức phát bản đề xuất cho mọi người.

"Hội đồng quản trị đã phê duyệt dự án này. Buổi đánh giả mở cho tất cả mọi người, bất kể thâm niên hay chức vụ. Những người vượt qua bài kiểm tra có thể chọn một trong hai lựa chọn: Một là được cấp một bằng cấp đào tạo chuyên sâu, công ty sẽ tài trợ cho việc du học của mọi người, nhưng mọi người phải làm việc cho công ty trong năm năm sau khi tốt nghiệp. Hai là trực tiếp tham gia vào những nhóm dự án dưới quyền của tôi, những dự án này sẽ do các bạn đích thân xử lý, đồng thời sẽ khó khăn hơn rất nhiều, tuy nhiên mọi người sẽ có cơ hội tiếp xúc với các nhân tài và các nhân viên quan trọng, và sẽ được ưu tiên trong thăng chức."

Phòng họp lập tức trở nên náo nhiệt, mọi người thì thầm thảo luận không ngừng. Sự hăng hái hiện rõ trên khuôn mặt mỗi người. Cả hai lựa chọn đưa ra đều rất tuyệt vời, nhưng cũng kèm theo rủi ro không nhỏ: lòng can đảm để chấp nhận rủi ro.

"Tôi thua rồi, sớm biết như vậy đã không vội kết hôn." Một đồng nghiệp nói với Ôn Bình Hàn: "Hiện tại tôi sức lực đều dồn hết vào gia đình và con cái rồi, không còn sức cho chuyện này nữa. Nhưng chắc cô thì có thể đấy, có muốn thử không?"

"Vâng." Ôn Bình Hàn nhìn bản đề xuất, trong mắt lóe lên tia sáng: "Tôi vẫn còn phải trả tiền thế chấp cơ mà."

Đồng nghiệp bật cười: "Thật ghen tị với những người trẻ đấy, trẻ trung và đầy nhiệt huyết. Tôi đánh giá cao cô lắm đấy, cố lên!"

"Cảm ơn."

"Phòng nhân sự sẽ sớm đây thông báo chính thức trong group chat. Mọi người hãy giúp tôi chuyển tiếp tin nhắn đến cho cấp dưới nhé, cuối tháng sẽ tiến hành buổi đánh giá nhân viên, tan họp." Tạ Tri Phỉ nói rồi bắt đầu dọn dẹp các tài liệu trên bàn.

Mọi người dần rời khỏi phòng họp, nhưng Ôn Bình Hàn và đồng nghiệp vẫn còn nán lại. Khi đi ngang qua Tạ Tri Phỉ, đột nhiên nghe thấy tiếng ho khan của Tạ Tri Phỉ, nàng quay lại nhìn cô với vẻ bối rối.

"Khụ." Tạ Tri Phỉ lại che miệng ho lần nữa, tiếp tục nhìn và nháy mắt ra hiệu với nàng.

"Hình như tôi làm rơi bút rồi. Để tôi ở lại tìm, cậu cứ về văn phòng trước đi."

"Okay."

Ôn Bình Hàn trở lại chỗ mình từng ngồi, ra vẻ tìm kiếm, cho đến khi phòng họp chỉ còn lại nàng và Tạ Tri Phỉ, nàng mới hỏi: "Sao vậy?"

"Cũng không có gì, chỉ là em muốn hỏi tối nay chị có muốn đi ăn cùng em không?" Tạ Tri Phỉ mỉm cười với nàng từ phía bên kia của phòng họp.

"Vậy tối nay em không tăng ca sao?"

"Ừm!"

Ôn Bình Hàn bước đến bên cạnh nàng: "Nhưng chị thì phải tăng ca."

"Xui quá đi." Tạ Tri Phỉ ngẩng đầu: "Nhưng em có thể đợi chị."

"Chị cũng không chắc đến mấy giờ mới xong."

"Không sao, chị cũng không thể chết đói trong văn phòng mà đúng không."

"Vậy cũng được, chị sẽ cố gắng xong việc sớm nhất có thể."

"Okkk." Tạ Tri Phỉ đứng dậy, nháy mắt với nàng: "Tôi gặp lại." Sau đó rời khỏi phòng họp.

Ôn Bình Hàn bật cười.

Tối hôm đó, Tạ Tri Phỉ ngồi trong văn phòng, vừa nghe thư ký Lưu giải thích về công việc hằng ngày cho Phương Ninh Thù, vừa vùi đầu vào đống hồ sơ, cứ một lúc lại kiểm tra thời gian rồi tiếp tục làm việc.

Sau khi hoàn tất xử lý hồ sơ. Cô đăng nhập vào QQ trên máy tính và thu hoạch rau từ trang trại ảo của bố cô, đang chuẩn bị cắt cỏ thì nhận được tin nhắn mới.

Cô lập tức bật khỏi ghế.

Hai thư ký ngơ ngác nhìn cô.

"Tiếp tục đi, đừng để ý đến tôi." Tạ Tri Phỉ cầm lấy túi xách và chạy ra ngoài.

"Cô thấy đấy, tuy rằng trong đa số thời điểm Tạ tổng đều rất đáng tin, nhưng cũng có lúc, ừm..." Thư ký Lưu không tìm được từ ngữ thích hợp.

"Có lúc bị khùng." Phương Ninh Thù đáp.

"Đúng đúng." Thư ký Lưu cười gượng.

Trong một góc cửa tiệm sủi cảo, Ôn Bình Hàn gắp một chiếc sủi cảo, chấm vào giấm rồi hỏi: "Em chờ chị lâu như vậy, chỉ để cùng nhau đi ăn sủi cảo thôi sao?"

"Ừm. Chẳng lẽ chị nghĩ em mỗi ngày chỉ ăn đồ ăn sang trọng sao?" Tạ Tri Phỉ vừa nhai sủi cảo vừa cười.

"Ít nhất cũng phải bốn món mặn một món canh." Ôn Bình Hàn phản biện, nàng từng ăn ở nhà cô rồi, bữa ăn luôn là bốn món mặn một món canh, nếu không muốn nói nhiều hơn.

"Đó là lý do em muốn đi đổi vị đó."

"Kế hoạch bồi dưỡng nhân tài của em, hội đồng quản trị thật sự chấp thuận dễ dàng vậy sao?" Ôn Bình Hàn hỏi.

"Đương nhiên là không rồi, một số người bảo thủ lo rằng những nhân tài trẻ sẽ cướp mất phần bánh ngọt của mình, khăng khăng giữ vững lộ trình hiện tại." Tạ Tri Phỉ mỉm cười tinh quái: "Nhưng em có chống lưng cơ mà."

"Tạ đổng."

"Chính xác. Thật ra bố em cũng muốn thực hiện cải cách, nhưng bị cổ đông kiềm chế, vì vậy ông ấy đã nhân cơ hội này để trao đổi với một số cổ đông có quan hệ tốt trước, sau đó cùng nhau thúc đẩy kế hoạch trong các cuộc họp." Tạ Tri Phỉ nói.

Ôn Bình Hàn tưởng tượng ra viễn cảnh một bên là Tạ Tri Phỉ đang hăng hái tranh luận, một bên là các vị lão thành trong hội đồng quản trị, rồi lại quay sang nhìn người đó đang vô tư ăn sủi cảo kế bên, bất giác nở nụ cười.

Tạ Tri Phỉ không biết nàng cười chuyện gì, nhưng cũng cười theo, sau đó cả hai như hai kẻ ngốc cười toe toét với nhau.

Không quá nửa tháng, Phương Ninh Thù đã hoàn toàn quen với phong cách làm việc ở Tề Thịnh, kế tiếp là đến những hoạt động cá nhân của Tạ Tri Phỉ. Thư ký Lưu chỉ sẻ một ít thói quen của Tạ Tri Phỉ ở công ty, việc còn lại là phụ thuộc vào Phương Ninh Thù.

Ngày thư ký Lưu chuyển đến trụ sở chính cũng là lúc Phương Ninh Thù chính thức trở thành thư ký của Tạ Tri Phỉ.

"Cà phê ngon lắm." Tạ Tri Phỉ giơ ngón cái khen ngợi: "Nghe nói cô biết xay cà phê. Đợi lát nữa cho đặt một chiếc máy pha cà phê trong phòng nghỉ nhé."

"Còn có việc gì không?" Phương Ninh Thù hỏi.

"Có, còn một chuyện rất quan trọng cần nhờ cô." Tạ Tri Phỉ nghiêm mặt nói.

Phương Ninh Thù đứng thẳng lưng, cô hiểu đây vừa thể hiện sự tin tưởng cô, vừa là bài kiểm tra năng lực của cô, liền hỏi: "Chuyện gì?"

Tạ Tri Phỉ ra hiệu cho cô đến gần.

Phương Ninh Thù bước về phía bàn làm việc, hơi cúi đầu xuống, nghe Tạ Tri Phỉ nói nhỏ: "Cô đi kiểm tra xem quản lý Ôn hôm nay có tăng ca không?"

"?" Phương Ninh Thù ngơ ngác nhìn cô.

"Phải bí mật đấy. Đừng để ai biết tôi cử cô đến. Chị ấy không muốn đồng nghiệp biết về mối quan hệ giữa chúng tôi, nên phải khéo đấy nhé." Tạ Tri Phỉ giao task xong, lại tiếp tục thưởng thức cà phê.

Phương Ninh Thù lẩm bẩm: "Các cô đang yêu đương vụn trộm à?"

"Phụt-" Tạ Tri Phỉ phun cà phê khắp nơi.