Mà mỗi lần Mộc Trạch Tê chơi với Nghiêm đều vô cớ mà trở nên sợ hãi đến mức hốt hoảng bỏ chạy, sau khi về nhà Mộc Trạch Tê còn nói dối mẹ rằng mình và Nghiêm Kỷ chơi rất vui...
Sau đó mẹ cô sẽ càng vui vẻ để ông nội đưa cô đến nhà họ Nghiêm, Mộc Trạch Tê chính là tự làm tự chịu...
Sau này lớn lên, khi cô đến tuổi mơ mộng về tình yêu. Cho dù là gia thế hay là bản thân Nghiêm Kỷ cũng đều xuất sắc, đương nhiên cô sẽ coi anh trở thành đối tượng mà say đắm.
Cô vẫn luôn theo đuổi Nghiêm Kỷ.
Vẫn luôn như vậy...
Sau khi kết thúc hai tiết học buổi chiều, tiết cuối cùng được nghỉ để tiến hành kiểm tra sức khỏe cho lớp học bơi sắp tới.
Sau khi Mộc Trạch Tê hoàn thành việc kiểm tra, cô nhìn thấy Lâm Thi Vũ đi vào qua tấm rèm cửa bị gió thổi nhẹ.
Lâm Thi Vũ vừa cởi áo ra, đột nhiên có một tiếng “răng rắc” vang lên. Lâm Thi Vũ cuống quít quay đầu lại nhìn, nhưng không thấy ai ở đó hết, chỉ thấy rèm cửa mở ra đang lắc lư không ngừng.
Mộc Trạch Tê nhanh chóng rời khỏi phòng thay đồ, trong tay nắm chặt chiếc điện thoại di động, hô hấp trở nên dồn dập khiến trái tim cô đập loạn xạ.
Mà đúng lúc Nghiêm Kỷ kiểm tra sức khỏe xong đi ra.
Đúng lúc nhìn thấy biểu cảm chột dạ trên mặt Mộc Trạch Tê, anh quay đầu nhìn về phía Lâm Thi Vũ vừa mới từ phòng kiểm tra sức khỏe nữ đi ra, lại nhìn bóng lưng chạy trốn của Mộc Trạch Tê, ánh mắt trở nên ảm đạm.
Sau khi tan học, Mộc Trạch Tê vội vàng thu dọn đồ đạc rồi đi theo phía sau Nghiêm Kỷ, chỉ mong có thể cùng anh đi một đoạn đường.
“Nghiêm Kỷ!” Mộc Trạch Tê vất vả lắm mới đuổi kịp bước chân của Nghiêm Kỷ.
Dọc theo đường đi Mộc Trạch Tê lấy hết dũng khí nói rất nhiều chuyện với Nghiêm Kỷ, Nghiêm Kỷ không thể nói là không để ý, chỉ trả lời vài câu qua loa lấy lệ “Ừm.”
Lúc Mộc Trạch Tê hoảng hốt nói đông nói tây không lựa lời mà nói đến chuyện đề thi.
Nghiêm Kỷ dừng bước, trên mặt nở nụ cười, cúi đầu nhìn cô.
Đuôi lông mày vẫn cong cong nhưng đôi mắt lại luôn bình tĩnh không rõ ẩn ý, ý cười như vậy vẫn luôn treo trên khuôn mặt anh như thường lệ.
“Bạn học Mộc có cảm thấy bây giờ chúng ta nên lập tức lấy đề ra rồi cùng cậu giải ở giữa dòng người đông đúc không?”
Mộc Trạch Tê lập tức xấu hổ đỏ mặt, trên mặt đầy vẻ bất an và khó xử.
Trên gương mặt xinh đẹp không biết nên cười hay là nên áy náy, khiến biểu cảm trên mặt trông rất khó coi.
Chờ khi cô lấy lại tinh thần thì Nghiêm Kỷ đã rời đi.
Hầu hết học sinh trường cấp 3 Hoa Thịnh đều là phần tử trí thức gia đình giàu có, vừa đến giờ tan học, có rất nhiều xe sang đã chờ đợi từ lâu.
Người tới xe đi.
Mộc Trạch Tê cầm điện thoại di động lo lắng chờ bác Lại đưa đón mình. Mấy học sinh trong lớp đi ngang qua, tiếng bàn tán lại truyền vào tai cô.
"Gia đình Mộc Trạch Tê không phải là gia đình bình thường sao, vậy mà cũng có xe đưa đón sao?”
Một giọng nói khác chế nhạo: “Phồng má giả làm người mập. Còn không bằng Lâm Thi Vũ, con gái riêng của gia đình giàu có không có xe đưa đón thì ngoan ngoãn ở trong ký túc xá của trường.”
Mộc Trạch Tê đã học được cách điếc có chọn lọc đối với những lời bàn tán này, không nghe. Đột nhiên không biết ai đụng vào Mộc Trạch Tê một cái, điện thoại di động trong tay cô rơi xuống.
Mộc Trạch Tê cuống quít đi tìm.
Đúng lúc bị Nghiêm Kỷ đột nhiên xuất hiện nhặt lên, anh như vô tình kiểm tra xem điện thoại di động có bị hỏng hay không.
Chỉ vài thao tác, một mật mã đã được cài qua Bluetooth trong điện thoại của Mộc Trạch Tê.
Nghiêm Kỷ đưa điện thoại cho Mộc Trạch Tê: “Cẩn thận một chút. Tạm biệt.”
Trái tim của cô gái nhỏ cứ lúc nóng lúc lạnh, lúc vui lúc buồn, bị trêu chọc đến mức thấp thỏm không yên.
Mộc Trạch Tê xấu hổ nói: “Cảm ơn cậu…” Nhưng cô chưa kịp nói xong, Nghiêm Kỷ đã xoay người rời đi.
Mộc Trạch Tê ngơ ngác đứng tại chỗ, lúng ta lúng túng nhìn bóng lưng của cậu thiếu niên cao gầy ở trong đám đông ...