Vạn Dung không từ thủ đoạn muốn tìm hiểu rõ ràng mọi thông tin, chỉ để con gái có thể leo lên thái tử Nghiêm Kỷ của nhà họ Nghiêm.
Còn lấy một phần tiền lương của mình thuê xe sang đưa đón con gái.
Vì an toàn của con, cũng vì mặt mũi của mình, vậy nên bà không thể để con gái bị học sinh giàu có quyền thế trong trường Hoa Thịnh coi thường.
Mộc Trạch Tê đã đến cổng trường từ lâu, người đến người đi đều là học sinh mới đến nhập học.
Rất nhiều người qua đường đi ngang qua, có người dám quang minh chính đại nhìn cô chằm chằm nhưng cũng có người chỉ ngượng ngùng liếc trộm.
Thiếu nữ với nhan sắc tinh xảo kiều diễm như hoa, vóc dáng đẫy đà, dáng người cao ráo, quyến rũ cùng với khí chất xuất chúng.
Ngay cả khi ở trong đám đông cũng rất nổi bật.
Mộc Trạch Tê đã quen với ánh mắt đánh giá của người khác, đã quen với việc làm đóa hoa rực rỡ chói mắt nhất trong vườn.
Cô biết, chỉ những người xinh đẹp xuất chúng nhất trong đám đông mới nhận được sự chú ý và hấp dẫn từ người khác.
Chiếc xe phục cổ thương hiệu quốc gia mang tính biểu tượng của nhà họ Nghiêm từ từ chạy qua người Mộc Trạch Tê.
Một thiếu niên cao ráo từ trên xe bước xuống, trên người mặc đồng phục nghiêm chỉnh, bản thân hắn toát ra sự thanh thoát nhưng lại mang theo một loại cảm giác sang trọng và cao quý.
Mộc Trạch Tê nhìn thấy hình bóng quen thuộc nhưng có phần xa lạ kia, hô hấp có chút khó khăn, trái tim đập mạnh như đánh trống.
Mộc Trạch Tê hít sâu vài hơi, căng thẳng vuốt lại mái tóc để đảm bảo bây giờ mình là người xinh đẹp nhất.
Sau đó, cô vội vàng chạy tới, chủ động chào hỏi với giọng điệu kinh ngạc, như thể trùng hợp gặp được anh.
“Anh Nghiêm? Anh có phải là anh Nghiêm không? Lâu rồi không gặp!”
Để tỏ ra thân thiết, Mộc Trạch Tê cố ý gọi bằng cách xưng hô của cô với anh khi còn bé.
Nghiêm Kỷ nghe thấy tiếng ai đó gọi mình nên quay người lại, dưới ánh mặt trời thiếu nữ với làn da trắng trẻo nở nụ cười rạng rỡ lọt vào mắt anh.
Cô có dáng người đầy đặn, da thịt mịn màng, toàn thân tươi ngon mọng nước, đẹp đến mức kinh người.
Nghiêm Kỷ sững sờ trong giây lát.
Môi hồng, cái mũi cao thanh tú. Đôi mắt trong sáng và đuôi lông mày cong cong. Khuôn mặt xinh đẹp mang theo nét kiều diễm mềm mại.
Trong đầu Nghiêm Kỷ thoáng cái hiện ra ký ức lúc nhỏ có một cô bé thường xuyên đuổi theo mình không ngừng gọi anh Nghiêm, cô bé tỏa ra mùi thơm của sữa hạnh nhân, dáng vẻ tinh xảo như một con búp bê Tây Dương.
Búp bê nhỏ nén nước mắt không dám khóc.
Chỉ là bây giờ búp bê nhỏ đã lớn lên thành một thiếu nữ duyên dáng, thướt tha.
Lông mi của Nghiêm Kỷ run lên, trả lời một tiếng: “Bé Tê, Mộc Trạch Tê.”
Mộc Trạch Tê thấy Nghiêm Kỷ còn nhớ mình, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên môi cô càng rạng rỡ hơn.
Mộc Trạch Tê xấu hổ cắn môi, đưa tay vén tóc ra sau tai để lộ cần cổ trắng nõn.
“Thì ra anh vẫn còn nhớ em, anh Nghiêm. Em là Mộc Trạch Tê, trong chim khôn chọn cành mà đậu.”
Mộc Trạch Tê tiếp tục kéo gần khoảng cách, giọng điệu mang theo sự mất mát và ủy khuất: “Hồi nhỏ em còn thường xuyên chơi với anh Nghiêm, em còn tưởng rằng chỉ có mình em nhớ anh thôi.”
Cô nhất thời ngượng ngùng cúi đầu, sau đó cẩn thận ngước mắt lén nhìn anh.
Một đôi mắt hồ ly quyến rũ trêu ngươi toát ra vẻ vô tội khiến lòng người rung động.
Mỗi một động tác trên người cô đều mang theo một tâm tư nhỏ.
Nghiêm Kỷ lựa chọn không trả lời, gạt bỏ đề tài này sang một bên: “Bạn học Mộc Trạch Tê, cậu cũng đến trường cấp 3 Hoa Thịnh báo danh sao?”
“Vâng.”
Mộc Trạch Tê có chút ngượng ngùng nhìn đồng phục màu trắng xanh của trường cấp 3 Hoa Thịnh trên người Nghiêm Kỷ.
Hôm nay phải mặc đồng phục học sinh, nhưng cũng không bắt buộc, bởi vì muốn đẹp mà Mộc Trạch Tê chọn một chiếc váy màu trắng.
Mộc Trạch Tê cười gượng một tiếng, lập tức nói sang chuyện khác.
Cô nhìn xung quanh một chút, cảm thấy không quen thuộc lắm, nhỏ giọng nói.