Mộc Trạch Tê giả vờ yếu đuối, luôn tạo ra rắc rối để tìm Nghiêm Kỷ giúp đỡ.
Mộc Trạch Tê luôn muốn lùi bước khi nhìn thấy đôi mắt đào hoa hẹp dài của anh đang quan sát mình, cảm thấy anh đã nhìn thấu nhưng lại không có cảm xúc gì khác.
Mặc dù Nghiêm Kỷ không từ chối Mộc Trạch Tê lần nào, anh vẫn luôn luôn giúp đỡ cô, nhưng Mộc Trạch Tê vẫn không thể thân cận với anh.
Tuy lúc nhỏ có chút tình cảm, nhưng Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tê căn bản không tính là thân thiết, cách anh đối xử với Mộc Trạch Tê cũng như bao bạn học bình thường khác.
Giống như có một bức tường vô hình ngăn cô tiến lên phía trước.
Dường như Nghiêm Kỷ ngăn Mộc Trạch Tê ở bên ngoài lạnh lẽo, bắt cô nhìn ngọn lửa trong lò sưởi của nhà người khác.
Có thể nhìn thấy và tưởng tượng được sự ấm áp nhưng lại không có cách nào tới gần, một mình ở bên ngoài chịu đựng cái rét lạnh đến thấu xương.
Khi một người đàn ông thông minh cố tình giữ khoảng cách, những người khác rất khó để phát hiện ra, cũng có thể Mộc Trạch Tê đã phát hiện nhưng cô vẫn ôm một hy vọng xa vời.
Nghiêm Kỷ quả thật không muốn trêu chọc Mộc Trạch Tê.
Nghiêm Kỷ đã thấy rất nhiều loại phụ nữ như cô, nhiều tâm tư, thích ra vẻ, ham hư vinh, lại thực dụng.
Một khi gặp phải những người phụ nữ như vậy, về sau sẽ gặp thêm rất nhiều rắc rối và phiền phức.
Cứ như vậy, một năm 365 ngày, cộng thêm nửa năm học, ngay cả học kỳ đầu tiên của lớp 11 cũng sắp trôi qua.
Quan hệ giữa Mộc Trạch Tê và Nghiêm Kỷ vẫn không được dậm chân tại chỗ.
Hoàn toàn trái ngược với ấn tượng tốt của Nghiêm Kỷ dành cho cô.
Mộc Trạch Tê dùng mọi thủ đoạn, không biết mệt mỏi, đeo bám không buông khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Ngoại trừ mang danh trà xanh, giả ngây thơ, hồ ly tinh, đeo bám Nghiêm Kỷ thì Mộc Trạch Tê chẳng được gì cả.
Thậm chí Mộc Trạch Tê cũng chẳng dám giả vờ thân thiết và gọi Nghiêm Kỷ là anh Nghiêm khi hai người ở một mình.
Mà quy quy củ củ gọi Nghiêm Kỷ, bạn học Nghiêm Kỷ.
Nhưng cô vẫn không bỏ cuộc.
Vào giờ nghỉ trưa của một ngày nọ.
“Nghiêm Kỷ! Tôi cùng cậu đi kiểm tra an toàn trong trường nha!” Mộc Trạch Tê lại một lần nữa đuổi kịp Nghiêm Kỷ, cô muốn cùng anh đi tuần tra khuôn viên trường.
Nghiêm Kỷ dừng bước, xoay người lại cười dịu dàng rồi nói: “Không cần đâu, đang trong giờ nghỉ trưa, cậu vẫn nên ở lại lớp ăn trưa đi.”
Mộc Trạch Tê nhìn nụ cười quen thuộc trên mặt Nghiêm Kỷ, trong lòng cảm thấy có chút mất mát.
Cô lắc đầu: “Dù sao tôi ăn trưa nhanh lắm, thêm một người cùng đi kiểm tra sẽ nhanh hơn. Tôi cũng vận động một chút.”
Mộc Trạch Tê 17 tuổi, dáng người của cô không gầy gò nhỏ nhắn, nhưng lại có bộ ngực to và mông căng tròn, càng lớn thì đường nét càng rõ ràng.
Mà giáo viên dạy múa trong phòng múa Hán Đường lại thích người gầy gò, mảnh mai Mộc Trạch Tê chỉ có thể giảm bớt khẩu phần ăn của mình hết lần này đến lần khác, mấy lá rau cộng thêm miếng ức gà, ăn một lần là hết.
"Nghiêm Kỷ... Hình như cậu không ăn trưa, sao cậu lại không ăn trưa?”
Nghiêm Kỷ không thích người khác tìm hiểu chuyện của anh, hỏi ngược lại: “Vậy tại sao cậu lại ăn ít như vậy? Đồ ăn ở căng tin của trường cấp 3 Hoa Thịnh không ngon sao?”
Mộc Trạch Tê lắc đầu, Mộc Trạch Tê đã ăn cơm trong căng tin trường, mỗi lần ăn đều rất hài lòng nhưng bây giờ cô lại không thể ăn.
"Ngon lắm.”
“Bởi vì tập múa đúng không?”
Mộc Trạch Tê vẫn luôn chịu đói ở bên cạnh, tâm trạng có đôi khi không vui vẻ lắm, nhắc tới cái này càng khó chịu hơn, giọng nói rầu rĩ.
“Giáo viên dạy múa Hán Đường của bọn tôi rất nghiêm khắc. Cô nói nếu đã là vũ công thì phải nhỏ nhắn mềm mại như liễu, lại có thể mạnh mẽ hữu lực. Không phải loại quý phi quyến rũ không xương nằm nghiêng trên giường như tôi.”