Mộc Trạch Tê ngồi trên đùi của Nghiêm Kỷ, cơ thể mềm mại dựa sát vào anh khóc thút thít. Cảm giác giống như trở thành yêu phi hoạ quốc, hằng đêm thủ thỉ bên tai đế vương.
Nhưng chỉ là lời nói không giống như trong tưởng tượng.
Nghiêm Kỷ nghe Mộc Trạch Tê ‘cáo trạng’ xong, nhướng mày nói: “Cho nên cứ đơn giản dạy cho bọn họ một bài học là được.”
“Còn khi ở trường học, anh không được có bất cứ hành động thân mật nào với em? Ở gần cũng không được?”
Mộc Trạch Tê khóc một cách kiều diễm, điên cuồng gật đầu.
Nghiêm Kỷ cười, bị uất ức biết đến tìm mình là rất tốt, không còn tự mình chịu đựng nữa.
Chỉ là không biết cô định làm gì.
Nghiêm Kỷ lau đi những giọt nước mắt thuần khiết như trân châu, ôm chặt cô: “Em chạy đến đây khóc với anh, không phải là để anh dùng quyền lực của nhà họ Nghiêm trấn áp bọn họ, sau đó diễu võ dương oai sao?”
“Có súng không dùng, tại sao phải tự đào hố chôn mình?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mộc Trạch Tê không dám, nếu như công khai mối quan hệ với Nghiêm Kỷ, vậy thì không chỉ có mỗi chuyện trở thành kẻ thù của cả trường học.
Là cả thành phố Z, thậm chí là hơn.
Cô không ngốc, làm người phải có đường lui, thừa nhận quan hệ với Nghiêm Kỷ chính là đường chết.
Mối quan hệ không thể đưa ra ánh sáng này, sẽ có một ngày cũng phải kết thúc.
Bây giờ đắc ý quá mức, sau này nếu không có Nghiêm Kỷ, vậy lúc phản công, mỗi một sự ghen tuông ác ý nào cũng có thể bức chết Mộc Trạch Tê.
Con người vốn xấu tính.
Phần lớn đều là loại người thích bỏ đá xuống giếng, thích nhìn nhà cao tầng của người khác sụp đổ mà vỗ tay hân hoan.
Nếu như ngày đó thật sự tới, ác ý chất thành núi thành biển ập tới, Mộc Trạch Tê sẽ không chịu được.
Mộc Trạch Tê tiếp tục nũng nịu: “Miệng là của người ta, bây giờ còn là xã hội có pháp luật! Quyền lực làm sao có thể bao trùm hết, dạy dỗ một chút là được rồi, về sau em có thể tự mình trốn.”
Hai mắt Nghiêm Kỷ sáng rực, như nhìn thấu những tính toán nhỏ của Mộc Trạch Tê: “Nhưng việc em phải chịu uất ức cũng là vì anh, tiền cũng trả rồi, còn thanh toán đúng giờ, anh đến cả lại gần em một chút cũng không được.”
Mộc Trạch Tê có chút áy náy, lông mi dài khẽ run: “Anh cũng thông cảm một chút đi, vì người trở thành kẻ địch của cả thế giới là em mà. Mấy chuyện đó chỉ là chuyện cỏn con, chúng ta đều đã trưởng thành rồi, phải lý trí.”
Nghiêm Kỷ dùng giọng điệu làm quá nói: “[Thì ra chỉ là vì ta không đáng để nàng đối địch với thiên hạ mà thôi]”
Mộc Trạch Tê… Nghiêm Kỷ cũng xem phim hoạt hình đó ư?
Nghiêm Kỷ sẽ khắc phục vấn đề tin đồn nhưng còn việc ở trong trường không được thân thiết với Mộc Trạch Tê, Nghiêm Kỷ vẫn chưa trả lời có đồng ý hay không.
Điều khiến Mộc Trạch Tê lo lắng nhất chính là vấn đề này, nếu như bây giờ cô không dùng những lời đàm tiếu làm cái cớ để đau buồn thì cô khóc lóc chạy đến đây để làm gì chứ.
Mộc Trạch Tê quay lại ôm eo Nghiêm Kỷ, chủ động hôn môi anh, sau đó dán mặt mình lên mặt anh, sau đó như cầu xin nói: “Có được không? Có được không mà ~ anh Nghiêm~”
Hai người đều đồng thời ngây người.
Đặc biệt là Mộc Trạch Tê, con ngươi dao động, rốt cuộc cô đang làm gì vậy…
Một tiếng anh Nghiêm đã gợi nhiều ký ức cho Nghiêm Kỷ.
Được chạm mặt dỗ dành khiến cho Nghiêm Kỷ vui sướng khôn xiết, anh ôm Mộc Trạch Tê lên, ép xuống dưới bàn: “Gọi lại lần nữa, em gọi anh là gì?”
Mộc Trạch Tê khó chịu khi bị Nghiêm Kỷ ép, sợ lại thành trêu chọc anh, cô rụt rè nói: “Nghiêm Kỷ…”
Nghiêm Kỷ vốn dĩ đã bị cô khơi dậy dục vọng, bây giờ hơi thở đều trở nên nặng nề. Anh kéo khóa váy cô, muốn cởi luôn cả quần lót bên trong.
“Mộc Trạch Tê, tận hưởng sự quan tâm, dịu dàng từ em, hình như cũng là một phần mua bán của chúng ta, anh đã trả mấy triệu đấy.”
Nghiêm Kỷ thật sự dám làm loạn!
Mộc Trạch Tê giữ chặt quần lót của mình, lùi lại ra sau bàn, khiến cho tài liệu trên bàn rơi xuống đất.
“Không nên thân thiết trong trường học, chúng ta cứ như trước kia, lúc em nghỉ sẽ ở với anh, có được không?”
Nghiêm Kỷ không thích cái trước kia, cố tình tránh xa Mộc Trạch Tê, ít nhìn cô, ít sờ, ít chạm, đứng cách thật xa.
Nghiêm Kỷ thật sự không biết lúc đó não mình bị trục trặc cái gì mà lại có thể nhịn được.
“Không thể được, anh có thể đồng ý sẽ không ở trước mặt người khác, nhưng không được hôn hay tiếp xúc thân mật thì tuyệt đối không thể được.”
Sau đó anh tách hai chân Mộc Trạch Tê ra, luồn tay vào trong quần lót, trực tiếp vân vê hạt ngọc.
Môi mỏng hôn lên môi cô, nụ hôn có phần gấp gáp: “Một tuần bảy ngày, chỉ nghỉ có hai ngày, em coi đàn ông mới mất trinh là gì hả? Không nhịn được đâu, chơi em thiếu một lần cũng không chịu được.”
Bình thường văn phòng của hội học sinh trong trường thường có người ra người vào, tại sao bây giờ lại không có một ai?
Trong lúc Mộc Trạch Tê tưởng rằng không thể thoát khỏi số phận.