Ân Tố Tố cất bước ra khỏi phủ, vẫy tay ra hiệu cho người của Ân phủ lui ra sau, còn mình bước lên trước đối mặt với Bạch Như Sương.
“Bạch cô nương động đao động kiếm trước Ân phủ ta là có ý gì? Phụ thân ta tốt xấu gì cũng là mệnh quan triều đình, sao có thể để mặc kẻ khác giở thói ngông cuồng trước của lớn Ân phủ ta!”
“Sao phải nặng lời như vậy, nếu không phải nhìn thấy Liệt Phong, chúng ta cũng không thèm vào”. Đường Tiêu cau mày nói.
Ân Tố Tố tức đến bật cười, nhìn Đường Tiêu hỏi: “Vị công tử này, dám hỏi ngươi một câu, nếu có người muốn xông nhà ngươi thì ngươi làm thế nào? Rõ ràng biết chủ nhà không hoan nghênh còn muốn xông vào, thậm chí rút cả đao kiếm ra lại là có ý gì?”
Đường Tiêu đứng hình, chuyện này thực sự là họ quá đáng rồi.
Chủ yếu là Sương Nhi nhất định muốn vào trong, mấy gia đinh kia lại ngăn cản…chẳng qua gã chỉ nói chen vào một câu Tiêu Cảnh Vân lại đến Ân phủ tìm Ân tiểu thư, sợ là có tình cảm khác với Ân tiểu thư cũng nên, cho nên khiến Sương Nhi tức giận, càng muốn vào trong hơn.
Bạch Như Sương thu kiếm lại, không thèm nhìn Ân Tố Tố, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh Vân nói: “Muội nhìn thấy Liệt Phong, nên muốn vào trong tìm huynh”.
“Chỉ là muội hơi gấp, muội biết huynh đối với Ân tiểu thư không giống người khác, trong lòng muội có hơi buồn, muội biết mình gây sự vô cớ, nhưng muội rất sợ. Cảnh Vân, tuy hồi nhỏ chúng ta từng gặp nhau một lần, nhưng cách lâu như vậy mới gặp lại, mà huynh lại cùng cô ấy lớn lên từ nhỏ, hai người thanh mai trúc mã, muội sợ….”
Ân Tố Tố trợn mắt trắng.
“Hai chúng ta thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên suốt mười mấy năm, không hề có tư tình, kết quả huynh ấy cùng cô từ Ô Đầu Sơn quay về, lại đột nhiên thích ta?” Mặt Ân Tố Tố khó hiểu, “Bạch cô nương, cô bị chứng hoang tưởng sao?”
Bạch Như Sương ngưng lại, nghiến răng nghiến lợi.
“Còn nữa, Bạch cô nương, cô biết tại sao Tiêu thế tử lại đến đây không?” Ân Tố Tố khẽ cười một tiếng, nhìn đôi mắt ngấn lệ của Bạch Như Sương, “vì cô đó, huynh ấy vì cô mà đến tặng lễ vật bồi thường cho ta. Còn về lý do tại sao, là vì cô đến trang tử của ta, xông vào nhà Tống quản sự, muốn cướp trưởng tôn của ông ấy, đến mức quản sự của ta phải đi báo quan, nhưng không ai giải quyết cho, Bạch cô nương, thế lực của cô lớn thật đấy”.
Đường Tiêu giật mình, vô ý thức phản bác lại: “Sương Nhi không thể nào làm ra chuyện như vậy, cô đây là bôi nhọ người khác”.
“Ta có bôi nhọ người khác hay không, ngươi hỏi cô ta là biết?” Ân Tố Tố giễu cợt một tiếng.
Đường Tiêu lập tức nhìn sang Bạch Như Sương, vội hỏi: “Sương Nhi, nàng mau nói đi, nếu nàng còn không giải thích thì phải tiếng xấu đó”.
Bạch Như Sương thầm nghiến răng, thấp giọng nói: “Là ta tìm nhầm người, ta sẽ bồi thường”.
“Công tử xem, không phải nhận rồi sao?” Ân Tố Tố nhướn mày, biểu cảm có chút không kiên nhẫn mà nhìn Bạch Như Sương, nói tiếp, “Bạch cô nương, ta chỉ là không muốn bán trang tử của ta cho cô thôi, đó là quà mẫu thân tặng ta lúc tuổi cập kê, ta tuyệt đối không bán, cô có thể từ bỏ nó đi được không, đừng ức hiếp ta nữa. Ta biết cô là y tiên, thần thông quảng đại, một nữ tử khuê các như ta đấu không lại cô, ta đã nhượng bộ cô hết mức rồi. Nhưng cô năm lần bảy lượt kiếm chuyện với ta, rốt cuộc là muốn làm gì?”
“Ta không phải vì trang tử của cô”. Bạch Như Sương lập tức nói, “ta không cần trang tử của cô nữa”.
“Nếu đã không phải vì trang tử của ta, thì tại sao luôn ức hiếp ta?” Ân Tố Tố chất vấn, “không phải là vì chứng hoang tưởng của cô chứ, chả lẽ cô còn muốn lấy mạng ta nữa sao?”
Bạch Như Sương đột ngột nâng mắt lên nhìn Ân Tố Tố.
Mặt Ân Tố Tố vô hại, nhưng trong mắt lại mang theo hàn khí.
Những giấc mơ ngắt quãng không liên tục ảnh hưởng rất lớn đến cô ta, ỷ lại mộng cảnh như vậy cũng không sợ thất bại.
“A Man, chuyện này do ta mà ra, lỗi là do ta”. Tiêu Cảnh Vân nói xong, nhìn Ân Tố Tố, thành khẩn cúi đầu xin lỗi, sau đó đi thẳng xuống thềm đá leo lên ngựa, không thèm cho Bạch Như Sương một cái liếc mắt, trực tiếp thúc ngựa rời đi.
“Cảnh Vân!” Bạch Như Sương gọi một tiếng, không thèm quan tâm người khác mà chạy theo ngựa của y.
Đường Tiêu đứng chết trân tại chỗ cả nửa ngày, mới thất vọng rời đi.
Tâm tình Ân Tố Tố sảng khoái hẳn, Tiểu Nha dìu cô vào phủ, “đến Hồng Lư Uyển một chuyến trước đã, bên ngoài xảy ra chuyện lớn như vậy vẫn nên giải thích rõ ràng với tổ mẫu, nếu không hai vị đường tỷ kia của ta đến đây, sao bà ấy hiến kế cho họ được”.
“Vâng, tiểu thư”. Tiểu Nha vui vẻ trả lời.
Còn về chuyện xảy ra hôm nay ngoài cửa Ân phủ, không cần đến Ân Tố Tố phí tâm, các thiên kim tiểu thư trong kinh thành ái mộ Tiêu Cảnh Vân sẽ dùng các loại thủ đoạn khác nhau, khiến chuyện này ầm ĩ lên thôi.
Một nữ tử ỷ vào việc mình có chút y thuật, chỉ vì ghen bóng ghen gió mà dám đến gây chuyện trước của nhà của mệnh quan triều đình, còn rút kiếm muốn đánh nhau, chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng của cô ta chắc chắn sẽ nát bét.
Mà Ân Tố Tố nhân cơ hội này triệt để xua tan nghi ngờ của mấy thiên kim tiểu thư đó, sau này Tiêu Cảnh Vân có chuyện gì cũng không liên quan đến cô.
Đúng là nhẹ cả người.
Lão phu nhân ngồi trên chủ vị, sau khi nghe Ân Tố Tố kể chi tiết lại mọi chuyện, ngưng một lát rồi mới nói: “Cô ta…cô ta dám ngông cuồng tới vậy?”
Ân Tố Tố không đáp lời, chỉ an tĩnh ngồi đó.
Lão phu nhân xua tay ý bảo cô lui xuống, sau đó gọi ma ma thân cận đến, nói thầm vài câu, bảo ma ma ra bằng cửa sau, đi tìm nhị phòng.
Chuyện này đối với bà mà nói là tin tức tốt, nữ tử không có giáo dưỡng như vậy làm sao so được với hai đứa cháu gái bảo bối của bà?
Nếu sau này hai đứa có thể gả vào Vương phủ, khi đó nhị phòng có Vương phủ chống lưng, tất nhiên có thể về kinh thành sớm hơn, hơn nữa không chỉ về kinh, có khi còn thăng tiến hơn đại phòng nhiều.
Bên này lão phu nhân đang mơ mộng, còn Ân Tố Tố thì kể lại trò hề của ban nãy với Tần Tư Sương khiến bà bật cười.
“Đúng thật là, không biết nên dùng từ nào để hình dung đám người này nữa, tâm cao hơn trời, mạng mỏng hơn giấy”. Tần Tư Sương khẽ lắc đầu, nắm lấy tay Ân Tố Tố, thấp giọng nói: “Hôm nay con chịu ấm ức rồi”.
“Không có, Tiêu thế tử đứng ngay bên cạnh, con cũng nói rõ ràng rồi. Nếu sau này Bạch cô nương còn tìm con gây chuyện, con cũng không phải không có người giúp đỡ…mẫu thân, sư phụ sư thúc còn cả sư tỷ con ngày mai sẽ đến kinh thành, chắc là muốn ở lại đây một thời gian, con định sắp xếp cho họ ở trang tử, ngoài ra còn muốn tu sửa chỗ đó một phen”.
“Sư phụ con đến rồi sao!” Tần Tư Sương bất ngờ hô lên một tiếng, “đến nhà mình hả?”
“Đến gặp cha mẹ thôi”. Ân Tố Tố nói.
“Vậy được, ta lập tức sai người chuẩn bị tiệc đón khách. Con về trang tử, thì đó là của con, con muốn tu sửa thế nào cũng được, cứ việc lấy bạc trong phòng thu chi, không đủ thì mẫu thân bù vào cho con”. Tần Tư Sương nói.
“Đa tạ mẫu thân”. Ân Tố Tố cười, nhưng hình như có thể đặt trực tiếp từ trung tâm xử lý thông tin, thế nên số bạc cần chuẩn bị chắc là không bị thiếu đâu.
Nhưng nếu không lấy bạc từ phòng thu chi thì thiệt thòi rồi, dù sao lão phu nhân cũng mặt dày lấy mang cho nhị phòng được, thì người nhà đại phòng như cô tội gì mà không lấy.