Nữ Phụ Trọng Sinh, Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa

Chương 67: Nữ nhi nhà làm ô giấy



Ân Tố Tố lại nhìn khắp trạch tử một lần nữa, sau khi không phát hiện ra gì khác thường, liền nói với Lục Dịch có thể đi rồi.

Trong lòng cô rất rõ, người xóa sạch sẽ mọi dấu vết như vậy, thế lực chắc chắn là lớn đến mức cô không thể tưởng tượng được, ở nơi gần Hoàng quyền như thế này mà chỗ nào kẻ đó cũng nhúng tay vào được, nếu cô vẫn hiếu kỳ muốn tham gia vào tiếp, sợ là sẽ liên lụy đến người nhà.

"Lục đại nhân, chúng ta phải cẩn thận hơn". Ân Tố Tố chỉ đành nói như vậy.

Lục Dịch gật đầu, khẽ nói: "Ân tiểu thư yên tâm, chuyện hôm nay hai vị đến dây chắc chắn không ai biết".

Ân Nguyên Tân có chút khâm phục gan thức* của Lục Dịch rồi, "nếu Lục đại nhân đã có quyết định, Nguyên Tân cũng không khuyên nữa, nếu sau này có chuyện gì muốn phân phó ta thì cứ tự nhiên".

*Gan thức: Gan dạ sáng suốt.

"Đa tạ". Lục Dịch chắp tay nói.

Ba người không còn chuyện gì nữa, nên rời khỏi đây, tìm một tửu lâu ăn trưa.

Sau khi ăn xong, người đi điều tra những nữ tử chưa định thân trong hẻm lựu cũng đúng lúc quay về, đưa một danh sách cho Ân Tố Tố.

Ân Tố Tố mở ra xem, không nhịn được cười ra tiếng.

"Vậy mà chỉ có một người".

Người đó dứt khoát trả lời: "Những nữ tử ăn mặc giản dị mộc mạc, chưa định thân mà Ân tiểu thư yêu cầu thật ra có không ít, nhưng sau đó thuộc hạ lại dựa theo yêu cầu chọn lọc lại lần nữa, cuối cùng chốt lại người này".

"Nguyễn Chỉ Lan". Ân Tố Tố khẽ nói.

"Tiểu thư Nguyễn gia năm nay 17 tuổi, mẫu thân mất sớm, sau khi phụ thân lấy kế thất cũng đối xử với cô ấy không tốt nữa, sau này cả nhà rời khỏi kinh thành, nên vứt cô ấy cho nhà ngoại, được ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu đích thân nuôi dạy, nên đổi thành họ Nguyễn. Ngoại tổ phụ Nguyễn gia từng mở tiệm làm ô giấy trên phố Đại Đồng, tay nghề khéo léo vô cùng, ông ấy và phu nhân chỉ có một nữ nhi, gả cho một Tú tài họ Lâm, sinh được Nguyễn tiểu thư hiện tại".

Ân Tố Tố nhớ ra rồi, khi cô còn nhỏ, trong kinh thành từng có một khoảng thời gian ô hoa rất thịnh hành, cha cô cũng mua mấy cái, mẫu thân cô ban đầu vốn rất vui, nhưng sau khi biết Liễu di nương cũng có một cái, liền bỏ ô vào nhà kho, không lấy ra dùng nữa.

"Sau này Lâm tú tài đỗ đạt làm quan, thêm việc nguyên phối qua đời, vì tiền đồ nên cưới thứ muội nhà mẹ của phu nhân của Tiền thị lang, lại lo Nguyễn gia làm vướng chân mình nên tìm cớ cho đóng cửa tiệm rồi. Sau này vì bị bổ nhiệm vị trí ngoài kinh thành, cả nhà Lâm tú tài rời khỏi kinh thành, Nguyễn gia mới bắt đầu làm ăn lại để nuôi đứa tôn nữ duy nhất này".

Ân Tố Tố tính toán thời gian rồi nói: "Lão thái gia Nguyễn gia đó tuổi tác cũng cao rồi nhỉ".

"Đúng, hơn nữa tuổi tác lớn dần, cũng không còn cách nào tiếp tục việc làm ăn nữa, hiện đang sống ở gần hẻm lựu, có điều khi trẻ họ có tích góp được một ít gia sản, nửa đời sau cũng không phải lo lắng gì. Ngoài ra, Nguyễn lão thái gia vốn là muốn đưa tôn nữ xuôi Nam về quê, nhưng không biết sao lại không đi nữa, sau này cũng không ra khỏi trạch viện, lương thực và thức ăn đều có người đưa đến tận cửa".

Ân Tố Tố nghe xong, cảm thấy mọi thứ rõ ràng lên nhiều rồi, có lẽ là thư sinh nghèo nhìn trúng tiểu thư Nguyễn gia, Nguyễn gia không muốn gả nên có ý định rời đi, kết quả bị phát hiện, chỉ có thể trốn biệt trong trạch viện không ra ngoài.

"Khoảng hai ngày này có lẽ Nguyễn gia đang chuẩn bị rời đi nhỉ". Ân Tố Tố hỏi.

"Đúng, vì điểm này nên thuộc hạ mới chốt chọn người này".

Ân Tố Tố không khỏi cảm thán một tiếng, nhìn Lục Dịch nói: "Vị thuộc hạ này của Lục đại nhân lợi hại thật đấy, có thể điều tra mọi chuyện kĩ càng như vậy". Hơn nữa không chỉ điều tra kĩ càng, còn tự mình suy xét cân nhắc, đi đến kết quả nhanh nhất.

Lục Dịch cười nói: "Hắn là Lục An, con trai vú nuôi của ta, từ nhỏ trưởng thành cùng ta, có thể xem như là huynh đệ. Ân tiểu thư vừa nhìn đã chọn trúng hắn, khiến ta rất kinh ngạc đấy".

Lục An có chút ngại ngùng cúi đầu nói: "Tạ Ân tiểu thư khen ngợi, bản lĩnh của ta không lớn, cũng chỉ biết nghe ngóng tin tức thôi".

"Không chỉ có thể nghe ngóng tin tức, mà còn có thể sàng lọc tin tức có ích, đây mới là điểm lợi hại của ngươi. Lần sau Lục đại nhân có chuyện gì không tiện nhờ Đại Lý Tự ra mặt, thì cứ phái người bí mật đi điều tra, đem mấy chuyện này giao cho Lục An, nhất định sẽ có hiệu quả tốt hơn". Ân Tố Tố tiện miệng nói.

Lục Dịch nghe xong, để chuyện này trong lòng, sau này lỡ đâu có thể thử. Ngôn Tình Cổ Đại

Sau khi điều tra xong Nguyễn gia, ba người quay lại hẻm lựu, chỉ là lần này không đem theo người của Đại Lý Tự, chỉ có ba người đi, mọi chuyện còn nhỏ, không nên khiến người khác chú ý.

Ân Tố Tố bước lên trước gõ cửa, dù sao trạch tử như vậy, một nữ tử như cô sẽ khiến người khác buông lỏng cảnh giác hơn.

Cửa vang lên tiếng kẽo kẹt, một khe hở nhỏ mở ra.

Trong khe hở, một đôi mắt đục ngầu nhìn ra ngoài, thập phần cảnh giác, sau khi nhìn thấy người đến là một nữ tử, không khỏi thở phào một hơi, sau khi nhìn thấy hai người đứng bên trái và phải kia, lại thập phần căng thẳng.

Ân Tố Tố bất lực, chỉ đành lấy ra lệnh bài của Đại Lý Tự nói: "Đại Lý Tự hỏi chuyện".

Ông lão kia mím môi, gật đầu một cái, lần nữa đem cửa đóng lại, mở khóa ra, sau đó mới mở cửa rộng ra.

Ân Tố Tố bước vào trong trước, phía sau là Lục Dịch và Ân Nguyên Tân.

Tuy trước đó Lục Dịch chưa đến qua, nhưng mỗi lần người của Đại Lý Tự đến hẻm lựu này đều vô cùng phô trương, những người bên này đa phần đều từng nhìn thấy hắn nên mới để họ vào.

"Không biết ngài là?" Ân Tố Tố mở miệng hỏi.

"Ta là quản sự của Nguyễn phủ Vương đại gia, lão gia nói nếu như là người của Đại Lý Tự đến hỏi chuyện, thì cứ trực tiếp cho vào". Vương đại gia nói.

Ân Tố Tố nhìn Lục Dịch một cái.

Lục Dịch tiến lên gật đầu với Vương đại gia một cái rồi nói: "Quả thực là có chuyện muốn tìm Nguyễn lão gia, phiền dẫn đường".

Vương đại gia cũng không hỏi nhiều, đưa ba người đến hậu viện, sau khi nhìn thấy Nguyễn lão gia, liền lui xuống đi chuẩn bị trà.

Theo như điều tra của Lục An thì Nguyễn lão gia vừa mừng thọ 60 tuổi, vốn dĩ cơ thể vẫn khỏe mạnh, nhưng Nguyễn lão gia mà họ nhìn thấy đáy mắt xanh đen, sắc mặt vàng nhợt, nhìn thiếu sức sống, giống như đang chịu tội vậy.

"Quan lão gia". Nguyễn lão gia cúi đầu thi lễ một cái.

Lục Dịch thành thạo các cách thẩm tra, hiện tại nhìn thấy bộ dạng của Nguyễn lão gia như vậy, những lý do thoái thác chuẩn bị ban đầu xem ra không cần nói nữa rồi, liền dứt khoát đi thẳng vào vấn đề nói những gì mình điều tra được.

Nguyễn lão gia giật mình, sau đó có chút hoảng loạn.

"Nguyễn lão gia, sau khi chúng ta bắt được tên đó, hắn chắc chắn phải nhận tử hình, tuyệt đối không thể thả. Như vậy, mọi người cũng có thể yên tâm rời đi". Ân Tố Tố bổ sung.

Lúc này Vương đại gia dâng trà nóng lên, bên cạnh còn có một cô nương ăn mặc giản dị mộc mạc, mặc một bộ y sam màu lam, từ từ đi tới.

Ân Tố Tố không khỏi cảm thán một tiếng, cô nương này chính là một đóa tiểu bạch hoa vừa mong manh lại khiến người khác không khỏi sinh ra cảm giác muốn chở che.

Nguyễn Chỉ Lan bước lên trước, cúi người hành lễ, khuôn mặt to vừa bằng lòng bàn tay cơ hơi nhợt nhạt, những giọt nước mắt chực trào trong đôi mắt theo động tác cúi đầu phút chốc lăn dài trên đôi gò má, vô cùng đáng thương.

"Ngoại tổ phụ, để con nói cho, ta biết một số chuyện". Nguyễn Chỉ Lan khẽ nói.