Nữ Phụ Trọng Sinh, Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa

Chương 70: Hết phòng, không tiễn



"Thuê phòng rồi?" Tiêu Cảnh Vân ngạc nhiên, tiếp đó ánh mắt hơi ngưng lại tựa như đang suy nghĩ gì đó, nhìn Lục Dịch trầm giọng hỏi: "Lục đại nhân vẫn đang điều tra chuyện Thượng Thiện Viện bị cháy sao?"

Lục Dịch lắc đầu, biểu cảm giống như có chút đáng tiếc, "Từ thái phi hy vọng chuyện này kết thúc, sao ta dám điều tra tiếp, ta đang điều tra một vụ án mất trộm ".

"Án mất trộm mà cũng cần Đại Lý Tự điều tra?" Tiêu Cảnh Vân không hề tin.

"Nếu là người khác thì không nói, nhưng người bị mất là trung nghĩa của phủ Bá tước". Lục Dịch nói.

Tiêu Cảnh Vân nhìn Lục Dịch, sự phẫn nộ hiện rõ trên mặt Lục Dịch không giống như đang giả vờ, vậy nên có khả năng là thật sự mất thứ rất quan trọng, có điều mất cái gì, y cũng không tiện hỏi.

"Thì ra là vậy, là ta hỏi nhiều rồi". Tiêu Cảnh Vân nói.

"Mất cái gì?" Bạch Như Sương truy hỏi, "là thật sự mất đồ, hay là viện cớ, dù sao phủ Bá tước xảy ra chuyện, mọi người cũng tra không nổi".

"Có tra được hay không thì liên quan gì đến cô? Bạch cô nương, cô đi quá giới hạn rồi!" Ân Tố Tố lạnh giọng nói.

Bàn tay giấu trong áo choàng của Bạch Như Sương cuộn chặt lại, cô ta cũng không biết tại sao mình không thể có nổi một chút hảo cảm nào với Ân tiểu thư này, thậm chí còn có địch ý không rõ ràng. Nhưng đối với Lục Dịch thì tình cảm lại có chút phức tạp, một mặt vừa có hảo cảm, một mặt lại có oán hận.



Cô ta biết rất rõ, chuyện này có lẽ liên quan đến mộng cảnh, nhưng mộng của cô ta mơ mơ hồ hồ, trừ chuyện gặp được Tiêu Cảnh Vân và phát triển tình cảm với y là đi đúng hướng trong mộng ra, những thứ khác hoàn toàn không nhìn rõ.

Có điều, nếu giấc mộng của cô ta thật sự là dự đoán tương lai, thì Lục Dịch này trong tương lai nhất định là có tác dụng với cô ta hoặc sẽ cùng cô ta kết giao bằng hữu, nếu đã như vậy, làm quen trước cũng không có gì không tốt.

"Ta chỉ là hiếu kỳ chứ không có ý gì khác, đùa chút thôi". Bạch Như Sương nói, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười cực nhạt, như xuân về trên đất, băng tuyết tan chảy, khiến người khác nhìn thấy phải cảm thán trong lòng.

Ân Tố Tố phải công nhận dung mạo của nữ chính là kiểu băng sơn mỹ nhân hiếm có, bản thân cô ta vốn là nhi nữ trên giang hồ, làm việc hoàn toàn dựa theo tâm trạng, khoái ý ân thù, hoàn toàn khác biệt với phong cách của các thiên kim khuê các trong kinh thành, cũng chính vì điểm khác biệt này khiến cô ta trở nên đặc biệt, khiến người khác không thể không yêu thích.

Càng huống hồ hiện tại, Bạch Như Sương này lại chủ động bày tỏ thiện chí.

Lục Dịch ngạc nhiên, cảm giác hiếu kỳ về người này trong phút chốc tan biến, trong lòng lại sinh ra một tia cảm xúc kỳ lạ, hắn thu lại biểu cảm, vô cùng nghiêm túc nhìn Tiêu Cảnh Vân nói: "Không phải ta không muốn nói, nhưng chuyện này quả thực có liên quan đến một số chuyện trong phủ ta, không tiện nói ra ngoài, người đi theo ta hôm nay cũng toàn là thuộc hạ của ta, không phải người của Đại Lý Tự".

Tiêu Cảnh Vân chắp tay trả lời một tiếng: "Là lỗi của chúng ta, đây vốn là chuyện riêng của ngài".

Ân Tố Tố cũng lười nghĩ rốt cuộc Bạch Như Sương muốn làm cái gì, nhìn theo Ân Nguyên Tân chuẩn bị rời đi, kết quả phát hiện hai đầu mày ca ca cô nhíu chặt, sắc mặt quái lạ, lại lần nữa nhìn Tiêu Cảnh Vân nói: "Tiêu thế tử, nếu không có chuyện gì nữa thì hai người có thể đi, chúng ta cần nghỉ ngơi rồi".

Tiêu Cảnh Vân muốn mở miệng, cuối cùng lại không tiện nói nữa.

Nhưng Bạch Như Sương lại mở miệng thăm dò: "Có thể sắp xếp cho chúng ta hai gian phòng không, chúng ta trả tiền, sáng sớm ngày mai liền đi".

"Hết phòng, không tiễn". Ân Tố Tố cầm tay Ân Nguyên Tân trực tiếp quay người rời đi.

Sau khi Lục Dịch xin lỗi một tiếng, nhanh chóng đi theo Ân Tố Tố.

Tiêu Cảnh Vân thở dài một tiếng, nói: "Tại ta quá lỗ mãng, chắc là chọc giận A Man và Nguyên Tân rồi".



Bạch Như Sương áp chế nỗi bất mãn trong lòng, ngữ khí bình thản nói: "Đều trách muội, nếu không phải tại muội, huynh cũng không khó xử như vậy, nhưng người xin khám bệnh trong kinh thành không ngờ đều lớn tuổi như vậy, tuổi lớn vậy rồi mà vẫn còn muốn...."

Sắc mặt Bạch Như Sương tái mét, vừa nghĩ tới những người chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh tới nhờ cô liền cảm thấy buồn nôn.

"Đi thôi, lên xe đi, xung quanh trang tử này đều là các nhà có danh tiếng, chúng ta rời khỏi đây trước, xem xem gần đây có hộ nông gia nào ở được không". Tiêu Cảnh Vân nói, ôm Bạch Như Sương đi đến bên cạnh xe ngựa, đỡ cô ta lên xe.

"Cảnh Vân, muội luôn có cảm giác vô cùng quen thuộc với trang tử này, thậm chí còn từng nằm mơ thấy nó nữa, mơ thấy chúng ta ở trong này, dù bên ngoài trời sập cũng không thèm quan tâm, muội thật sự rất thích, huynh thử hỏi xem Ân muội muội của huynh, trang tử này thật sự không thể bán sao? Muội có thể trả giá cao gấp mười lần bên ngoài". Bạch Như Sương nghiêm túc khẩn thiết nói.

Cô ta luôn cảm thấy nhất định phải lấy được trang tử này về tay, giống như chấp niệm vậy, nếu không lấy được, cô ta luôn cảm thấy trong lòng thiếu đi thứ gì đó.

Tiêu Cảnh Vân có chút khó xử nói: "Đây là quà Ân phu nhân tặng A Man lúc cập kê, A Man dính mẫu thân muội ấy nhất, làm sao nỡ bán chứ".

"Vậy chúng ta tìm Ân phu nhân thì sao? Ân phu nhân chuẩn bị trang tử cho Ân tiểu thư, nhất định là để tương lai làm của hồi môn, muội đền cho cô ấy mấy cái, của hồi môn của Ân tiểu thư càng hậu hĩnh hơn". Bạch Như Sương nắm lấy tay áo Tiêu Cảnh Vân, khẩn cầu nói.

Tiêu Cảnh Vân gỡ tay Bạch Như Sương ra, thấp giọng nói: "Sương Nhi, trên đời này không phải muội muốn gì là sẽ có đó. Đừng nói trả tiền là có thể mua được trang tử này, nếu A Man không chịu bán thì tìm ai cũng vô dụng".

Bạch Như Sương mím môi, đột ngột quay người vén rèm che lên xe ngựa.

Sắc mặt Tiêu Cảnh Vân hơi lạnh lùng, theo sau lên xe ngựa, "đi tìm một hộ nông gia gần đây".

"Vâng, thế tử". Phu xe trả lời.

Bên này sau khi ba người vào đến viện tử, Ân Tố Tố vẫn đang một bụng tức, cũng không thèm quan tâm có mặt người ngoài hay không, trực tiếp hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nói: "Đúng thật là, tưởng mình là ai cơ chứ, lẽ nào người trên khắp thế gian này đều phải xoay xung quanh cô ta sao?"



Sắc mặt Ân Nguyên Tân dần dần khôi phục lại bình thường, nhưng cậu cũng không bỏ lỡ một tia rung động vừa thoáng qua kia, cũng chính vì vậy, sắc mặt cậu mới khó coi như vậy.

Tại sao nữ tử cậu không có hảo cảm lại khiến cậu rung động, tuy cậu không hề phát giác ra ý vui mừng nào trong lòng, nhưng vừa rồi đúng thật là đã rung động, hơn nữa còn muốn nhìn dung mạo của cô ta lâu thêm chút.

"Lục đại nhân, vừa rồi ngài gặp vị Bạch cô nương đó có cảm giác gì không?" Ân Nguyên Tân quay người lại, vô cùng nghiêm túc hỏi.

Lục Dịch hơi nghiêng đầu, tựa hồ có chút bất ngờ trước câu hỏi của Ân Nguyên Tân.

"Thì, có hơi phiền". Lục Dịch thành thật trả lời.

Ân Nguyên Tân đột nhiên cười ra tiếng, "phải, người này quả thực là hơi phiền".

"Nào chỉ hơi phiền, nói thẳng ra là đồ thần kinh!" Ân Tố Tố không hề khách khí nói, "vừa tới đã nhìn chằm chằm vào trang tử của ta, đúng là mặt trơ trán bóng!"

"Được rồi". Ân Nguyễn Tân dỗ dành, vỗ nhẹ đầu Ân Tố Tố mấy cái, khẽ nói: "Trang tử này cô ta tuyệt đối không lấy được, cho dù phải dùng mưu hèn kế bẩn, ca ca cũng giúp muội giữ".

Ân Tố Tố gật đầu một cái thật mạnh, bất luận là trang tử hay thứ gì khác, chỉ cần Bạch Như Sương muốn có, cô đều kiên quyết không cho!