Màn xen giữa này rất nhanh đã kết thúc, đợi sau khi Ân Tố Tố ngủ một giấc dậy, mới nghe Tiểu Nha nói lại.
"Hừ, tiểu thư, họ muốn đánh chủ ý vào thiếu gia là họ xui xẻo". Tiểu Nha có cảm giác nở mày nở mặt, cảm thấy hai người đó bị nói cho một trận như vậy, đúng là sảng khoái mà.
Tất nhiên Tiểu Nha cũng không dám nói ở bên ngoài, dù sao người ta cũng là Tiêu thế tử, làm sao có thể để một tiểu nha hoàn ở đằng sau khua môi múa mép được.
Ân Tố Tố tâm trạng cực tốt nói: "Đáng đời".
Bởi vì thiết lập nhân vật theo kịch bản, mà mỗi lần ca ca cô gặp Bạch Như Sương đều có cảm giác kỳ lạ, vậy nên bây giờ ca ca rất cảnh giác với Bạch Như Sương, có thể không dây dưa quan hệ với cô ta thì sẽ tránh xa.
Lần này coi như Tiêu thế tử đụng phải móng tay mềm rồi, sau này chắc chắn sẽ không dám tìm huynh muội hai người xin xỏ nữa.
Cô vô cùng tin tưởng rằng nếu sau này Bạch Như Sương còn muốn thông qua huynh muội hai người lấy thứ gì đó, Tiêu Cảnh Vân khằng định là người đầu tiên không đồng ý.
Ân Tố Tố khoác áo choàng đi đến gian hương phòng phía Tây, bước xuống thềm đá, nhìn thấy một địa lao thì ngơ ra.
Tuy đây là trang tử của cô, nhưng bây giờ cô mới biết hóa ra ở đây có địa lao. Vẫn nhớ kiếp trước nữ chính nhốt người vào đại lao, cô còn tưởng là do cô ta đào, không ngờ là ở đây vốn có địa lao.
"Trang tử này trước đây là của một phạm quan, sau này phạm quan bị tịch thu tài sản, mẫu thân liền hạ giá mua về, địa lao này chắc là đào ra lúc đó". Ân Nguyên Tân giải thích.
Ân Tố Tố gật đầu, mặc dù có thể sau này cô không dùng đến địa lao, nhưng có một nơi như vậy cũng không tồi.
Sau khi Ân Nguyên Tân đưa cô xuống dưới, liền cùng Lục Dịch đợi ở bên ngoài.
Ân Tố Tố biết võ, mà Vương Uất Sơn không những đang đeo gông, còn không biết võ, vậy nên cậu mới yên tâm để Ân Tố Tố xuống dưới một mình.
Xuống địa lao, Vương Uất Sơn đang đeo gông, cả mặt chán nản, giống như đã bị giày vò rất lâu vậy, tứ chi vô lực mà treo trên xích sắt.
Nghe thấy tiếng động, Vương Uất Sơn chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn thấy là một nữ tử đang chầm chậm bước đến, còn đang mơ hồ, thấp giọng gào lên: "Chỉ Lan?"
Ân Tố Tố dừng bước, quyết định chưa vội dùng bùa, mà đeo mạng che mặt lên, bắt chước âm thanh yếu đuối của Nguyễn Chỉ Lan, thấp giọng gọi: "Vương đại ca".
Vương Uất Sơn vừa nghe, khóe miệng cong lên thành một nụ cười thoải mái, "đều nói nếu trước khi chết có thể nhìn thấy người quan trọng nhất đối với mình, bây giờ gặp được nàng, cả đời này của ta cũng không uổng".
Ân Tố Tố quyết đoán dùng bùa say rượu, tiếp theo mở vò rượu mình đã chuẩn bị trước khi đến ra, sau khi rắc ít rượu lên người Vương Uất Sơn, ngồi lên trên ghế, nhìn Vương Uất Sơn ở đối diện.
"Vương đại ca, huynh lừa ta".
"Ta...sao ta...sao có thể lừa nàng".
"Chuyện huynh đồng ý với ta huynh vẫn chưa làm được, hại ta bị người của Đại Lý Tự điều tra".
"Cái...cái gì! Không...không thể nào, không thể như vậy chứ...."
"Ngọc bội, Chỉ Lan, nàng đi lấy ngọc bội trong phòng ta....nàng lấy ngọc bội đi...phu nhân nhất định sẽ gặp nàng".
Ân Tố Tố cảm thấy không còn gì để hỏi nữa rồi, tên Vương Uất Sơn này bị giày vò đến người không ra người quỷ không ra quỷ, bản thân đang dở sống dở chết, tâm trí rời rạc, cho dù cô dùng bùa say rượu cũng chỉ hỏi ra được Nguyễn Chỉ Lan, hỏi nhiều thêm chút nữa, sợ rằng người bị đẩy ra chết thay này cũng không biết thêm gì nữa.
Ân Tố Tố chầm chậm đứng dậy, nhìn Vương Uất Sơn đang vô cùng lo lắng kia, đột nhiên dùng bùa quỷ.
Tác dụng của bùa quỷ đó là không chỉ khiến quỷ xuất hiện, mà là gợi lên nỗi sợ hãi ẩn sâu trong lòng người, khiến con người ta sợ hãi, nhìn thấy người bị mình hại chết.
Một thân ảnh già nua mờ ảo từ từ trôi về phía Vương Uất Sơn, ánh mắt Vương Uất Sơn mở lớn ra, cả người sợ hãi liên tục trốn ra sau, xích sắt bị va đập kêu lên leng keng, dòng máu tươi từ gông cổ không ngừng chảy ra, sắc mặt Vương Uất Sơn càng tái đi.
"Tại sao lại giết ta?"
"Ta...ta không muốn giết bà, người ta muốn giết là Từ thái phi".
"Ngươi muốn giết ta, ngươi giết ta!"
"Không phải, là Từ thái phi, là bà ta đẩy bà...là bà ta...là bà ta!"
Ngay sau đó, hai mắt Vương Uất Sơn mở to, nhãn cầu lồi ra, hung tợn trừng mắt, cho đến khi máu tươi từ hai mắt không ngừng trào ra chảy trên mặt, gương mặt vốn đã trắng bệnh như quỷ, trong nháy mắt đen như mực.
Ân Tố Tố kinh ngạc, hai chân cứ như mọc rễ, đứng nguyên ở chỗ cũ không di chuyển.
【Kí chủ, hắn trúng độc rồi.】
Tay phải Ân Tố Tố cầm ngân châm, bước nhanh lên trước, châm vào thiên linh cái* của hắn, lại lấy ra một châm khác, châm vào ấn đường của hắn.
*Thiên linh cái: đỉnh đầu (tại vì xem phim hay thấy người ta dịch các chỗ bị châm huyệt thì không gọi thẳng bộ phận bị châm ra, mà gọi theo tên huyệt đạo nên tui để âm Hán Việt vậy.)
Hồi lâu sau, đầu ngân châm chuyển sang màu đen, Vương Uất Sơn cũng không còn hơi thở nữa.
Hai tay Ân Tố Tố buông thõng xuống, lấy ngân châm ra rồi quan sát một lát, rồi dùng rượu tẩy rửa, sau khi khôi phục lại bình thường mới cất đi.
Ngân châm của hệ thống sau khi dùng xong có thể tự quay về tay cô, dính độc cũng có thể dùng rượu rửa khôi phục lại bình thường, ngân châm bình thường không thể so được.
Hơn nữa ngân châm của hệ thống vẫn còn một ưu điểm, đó là có thể thông qua việc châm vào người bị trúng độc để đoán xem người đó trúng độc gì.
【Kí chủ, là cổ trùng, thứ dẫn dụ cổ trùng ra chính là rượu mạnh.】
"Là ta sai rồi". Ân Tố Tố nói, "nếu ta không dùng rượu mạnh, người này cũng sẽ không cứ như vậy mà chết".
Người chết rồi, phiền phức nhất không phải cô, bởi vì cô cũng bí mật tham gia phá án. Mà người gặp phiền phức là Lục Dịch, dù gì cho dù là Đại Lý Tự cũng không thể xem mạng người như cỏ rác, càng huống hồ còn chưa điều tra được gì.
Phá án coi trọng nhân chứng vật chứng, bây giờ nhân chứng chết rồi, còn về vật chứng, cũng chẳng có gì để bắt Nguyễn Chỉ Lan cả, lẽ nào cứ để cô ta ung dung ngoài vòng luật pháp như vậy sao?
Sau khi Ân Tố Tố lên trên, liền đem mọi chuyện kể lại, trừ chuyện bùa quỷ ra, cô nói là mình giả quỷ dọa hắn, những chuyện khác đều bình thường.
Sau cùng, Ân Tố Tố vô cùng áy náy nhìn Lục Dịch nói: "Là lỗi của ta".
Lục Dịch lắc đầu, nói: "Đại Lý Tự có một thủ đoạn tra tấn người khác vô cùng tàn nhẫn, đó chính là sau khi quất roi đến mức thoi thóp, liền dùng rượu mạnh tưới lên vết thương, khiến người sống không bằng chết. Như vậy, cho dù là ai cũng phải mở miệng khai hết ra".
"Ngài từng làm như vậy?" Ân Tố Tố hiếu kỳ hỏi.
"Làm qua, nếu không thì kẻ đó cũng không hạ cổ trùng cho Vương Uất Sơn, xem ra chính vì muốn hắn chết trong Đại Lý Tự của ta". Lục Dịch cười nói, không hề có chút lo lắng nào vì đại họa sắp sập xuống đầu.
"Vương Uất Sơn chết rồi, còn bắt được Nguyễn Chỉ Lan không?" Ân Tố Tố cau mày hỏi.
"Bắt được. Sau khi chúng ta đi, họ liền thu dọn đồ đạc, cáo biệt với hàng xóm xung quanh, nói với người ta là xuôi Nam về quê, như vậy sẽ khiến người ta nghĩ có thể là vì chuyện của Vương Uất Sơn, nhưng ta không tin, nên sai người đi theo".
"Sau đó thì sao?" Ân Tố Tố hỏi.
Lục Dịch cười, như ác ma dưới địa ngục, nói: "Nguyễn Chỉ Lan phát giác ra có người đi theo, nên muốn truyền tin tức ra ngoài, ta liền giúp một tay".