Nữ Phụ Trọng Sinh, Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa

Chương 85: Lão phu nhân về rồi



Lúc sẩm tối Ân Hằng mới nhận được tin, ngồi trong thư phòng choáng váng hồi lâu, sau nhiều lần hỏi thăm người đến báo tin trước mới thực sự xác nhận mẫu thân ông sắp về rồi.

Chỉ là về thì về, báo tin trước sớm một chút cũng được, tại sao lại đột nhiên như vậy, không cho ông thời gian chuẩn bị.

Một khi giữa mẫu tử đã đã sinh ra khoảng cách, thì nó giống như một cái gai chọc trong tim vậy, bình thường cũng chẳng có cảm giác gì, thời gian có lẽ sẽ xóa mờ tất cả, nhưng chỉ cần một chút hoài nghi, thì cái gai ấy lại từ từ chồi lên khiến con người ta đau đớn.

“Sợ là nhị phòng có chuyện muốn cầu xin đây mà”. Ân Hằng nhàn nhạt nói một câu, sau khi cho người báo tin lui xuống nghỉ ngơi, một mình ngồi trong thư phòng khoảng nửa canh giờ, mới chầm chậm đứng lên đi đến Ngô Đồng Uyển.

Tuy Tần Tư Sương sớm đã biết tin, nhưng vẫn tỏ ra kinh ngạc, sau đó nhanh chóng sai người đi quét dọn lại Hồng Lư Uyển.

“Nghe nói mấy đứa trẻ nhà nhị phòng cũng về cùng”. Ân Hằng nói.

“Hai cô nương đó có thể sắp xếp ở Tiểu Thạch Uyển phía Tây phòng, nhưng hai chất nhi kia dù sao cũng không phải trẻ con nữa, không tiện sắp xếp cho ở hậu viện, nếu cho chúng nó ở cạnh Nguyên Tân, sợ là ảnh hưởng đến chuyện học tập của nó…lão gia, chàng xem phải làm thế nào?” Tần Tư Sương chỉ cho Ân Hằng lấy chủ ý, dù sao thì mấu chốt là đừng mơ động vào con bà.

Ân Hằng gật đầu, nói: “Cứ sắp xếp vậy đi. Còn về hai chất nhi, thì chúng ta thuê tiếp viện tử trước kia của nhị phòng cho chúng nó ở, đến lúc nhị phòng về cũng tiện hơn nhiều”.

Tần Tư Sương nhìn trộm Ân Hằng, nhấc khăn tay lên khẽ che khóe miệng, xem ra là có người không muốn để nhị phòng thừa cơ dọn đến hơn cả bà.



“Vậy lão gia, chúng ta lại phải trích ra một khoản bạc rồi”. Tần Tư Sương nhàn nhạt nói, “bổng lộc của lão gia chắc chàng cũng tự mình biết rõ, cũng không thể cứ giúp không họ như thế. Nếu người ngoài biết được, sẽ nói nhị phòng đến con của mình cũng nuôi không nổi, phải chạy đến nương nhờ nhị phòng”.

Ân Hằng mím môi, dừng lại hồi lâu rồi mới nói: “Chuyện này để ta nói với mẫu thân”.

Có vài chuyện nếu ngươi không biết cách từ chối, thì cả đời này sẽ bị cái gọi là đạo hiếu và tình huynh đệ đè ép, họ sẽ không ngừng hút máu ngươi, mà chính ngươi cũng không nhận lại được lợi ích gì.

Câu chuyện cứ vậy kết thúc, Ân Hằng vốn muốn hỏi Ân Tố Tố thế nào rồi, nhưng nhìn thấy sắc mặt không muốn nhiều lời của Tần Tư Sương, lại nghĩ đến mình là trưởng bối, làm gì có chuyện trưởng bối cúi đầu với vãn bối, nên cũng bỏ qua luôn.

Sáng sớm hôm sau.

Ân Tố Tố dậy từ rất sớm, mặc Tiểu Nha dày công chăm chút cho mình, đem huyết ngọc giấu vào trong tà áo, chầm chậm đứng dậy nói: “Đi thôi, đến tiền sảnh, tổ mẫu sắp về rồi”.

“Vâng, tiểu thư”. Tiểu Nha dọn xong đồ đạc để sang một bên, chỉ đợi thỉnh an lão phu nhân xong sẽ lập tức khởi hành đến Vương phủ.

Lão phu nhân về rồi, sớm hơn so với dự tính của mọi người một chút, lúc Ân Tố Tố vừa đến tiền sảnh, bên ngoài đã vô cùng náo nhiệt.

Cha và mẫu thân cô đã sớm ra đón người, chỉ có ca ca vẫn đứng tại chỗ chờ cô.

“Về cũng nhanh đấy”. Ân Tố Tố thấp giọng nói.

Ân Nguyên Tân gật đầu nói: “Muội cứ đứng bên cạnh ta, đợi lúc nữa đón tổ mẫu cùng ta”. Nếu không cậu đi trước, lão phu nhân nhất định tìm muội muội cậu kiếm chuyện.

Âm thanh ồn ào càng lúc càng gần, nháy mắt đã thấy lão phu nhân xuất hiện ở tiền sảnh, hai cô nương như hoa như ngọc đứng hai bên dìu bà, lão phu nhân thân mật vỗ nhẹ tay họ, cười dịu dàng, vừa quay đầu nhìn thấy Ân Tố Tố trang phục lộng lẫy, ăn diện xinh đẹp, liền thu lại thần sắc.

“Hai đứa cũng đến rồi?” Lão phu nhân nhàn nhạt nói.



Ân Nguyên Tân tiến lên một bước, đưa theo cả Ân Tố Tố thỉnh an, nói: “Sớm đã đến rồi ạ, con vừa cùng muội muội chuẩn bị bữa sáng cho tổ mẫu, lại cố ý đi mua bánh bao đậu phụ còn tươi nổi tiếng trong kinh thành về hâm nóng lại, đợi người nghỉ ngơi xong là ăn được”.

Sắc mặt lão phu nhân dịu đi không ít, có người dìu đi về phía chủ vị ngồi xuống.

Ân Uyển Nhi và Ân Minh Châu lui xuống, Ân Hằng và Tần Tư Sương cũng ngồi xuống, Ân Nguyên Tân và Ân Tố Tố ngồi ở phía còn lại, hạ nhân lập tức dâng trà nóng lên.

Lúc này lão phu nhân mới thấy thoải mái hơn nhiều, ngày đông đi đường thật sự là có thể cướp đi nửa mạng người mà, bây giờ bà vẫn còn hơi đau đầu.

Tần Tư Sương khẽ mở miệng, nói về việc sắp xếp chỗ ở cho mấy huynh muội nhà nhị phòng.

Ân Tố Tố cẩn thận đánh giá sắc mặt của lão phu nhân, cười thầm trong lòng, ở vùng hoang vu hẻo lánh đó đúng là đã chịu không ít khổ, quả không giống với dáng vẻ giàu có khi ở kinh thành, gò má hóp lại, mí mắt sụp xuống, ánh mắt cũng không có tinh thần như khi trước, đến cả làn da vốn được chăm sóc rất tốt, lúc này đã nhăn nheo nhiều rồi.

Lão phu nhân thật sự già rồi.

“Tử Chiêu và Tử Vọng phải ra ngoài ở?” Sắc mặt lão phu nhân lộ ra vẻ bất mãn, liếc nhìn Tần Tư Sương.

Trên mặt Tần Tư Sương mang theo nụ cười, nói: “Vâng, là lão gia sắp xếp. Thuê lại chỗ trước kia nhị phòng ở khoảng ba tháng, cho hai huynh đệ ở”.

Mặt lão phu nhân cứng đờ, nhìn Ân Hằng.

“Hằng Nhi…”

“Dù sao hai chất nhi cũng là nam tử, sao để chúng ở hậu viện được, còn ra thể thống gì nữa. Hơn nữa hai đứa cũng không phải trẻ con, đến cửa nhà nhị phòng còn không chống đỡ được, phải dựa vào đại bá như ta sao?” Ân Hằng nói, lạnh lùng liếc hai nam tử ngồi ở cuối cùng một cái.

Ân Tử Chiêu đứng hình, gã không ngờ mình lại bị đuổi ra ngoài ở, vậy thì làm sao gã quậy phá được ở kinh thành chứ, cha gã chỉ là một huyện lệnh, không có tí tác dụng nào ở kinh thành này cả.



Ân Tử Vọng cũng có chút khó chịu, nhưng một thứ tử như hắn không tiện mở miệng, chỉ đành an tĩnh đợi ở một bên.

“Nhưng chỉ thuê ba tháng?” Lão phu nhân vẫn có chút bất mãn.

“Mẫu thân, huynh đệ chúng con sớm đã phân nhà, lẽ nào lần này chúng nó về đây, nhị đệ không cho cái gì hết sao? Để chúng nó trắng tay quay về ăn nhờ ở đậu chỗ con?” Ân Hằng lạnh giọng, “nhị đệ đúng là kẻ hồ đồ, huynh đệ đã phân nhà sao có thể làm như thế, đây không phải là khiến hai chất nhi mang danh ăn bám sao? Lần này chúng nó về đây phải chăm chỉ học hành, sau đó tham gia kỳ thi mùa xuân đi, danh tiếng rất quan trọng đó!”

Khuôn mặt ủ rũ của lão phu nhân run rẩy, không thể tin được mà nhìn Ân Hằng, chỉ vào ông nhưng nửa ngày không thốt ra được chữ nào.

Lúc này Ân Uyển Nhi có hơi gấp rồi, cô ta không dám tin mình lại bị xếp cho ở phía Tây phòng, chỗ đó hẻo lánh, phòng cũng không lớn, còn phải ở chung với thứ nữ, dựa vào cái gì.

Cô ta vẫn cần mặt mũi chứ!

“Đại bá, đại bá mẫu, chúng con phải ở Tây phòng sao? Chúng con…”

“Sao, không được à?” Tần Tư Sương hỏi lại, “hai đứa là cô nương mới lớn, không ở Tây phòng thì ở đâu? Có điều nếu hai đứa muốn dọn ra ngoài thì cũng được, có huynh đệ các con ở đó, chúng ta cũng yên tâm. Nhưng nhớ phải hay về thăm, lão phu nhân thương các con nhất đó”.

Trên mặt Tần Tư Sương mang theo nụ cười, dịu dàng lương thiện, trực tiếp đáng gãy ý nghĩ của Ân Uyển Nhi.